Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 333: Đã nói là không thể vong bản
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:06:12
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Phượng Muội tức sôi gan, mà Lưu Quốc Binh nào dễ chịu gì.
Hai càng cãi càng hăng.
“ cho ông nhé Lưu Quốc Binh, hôm nay thẳng ở đây. Nó bám lấy ruột nó ý kiến, nhưng ông bảo nó trả tiền cơm tiền ở bao nhiêu năm nay cho nhà . thể nuôi một đứa bạch nhãn lang như thế!”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Lý Phượng Muội, bà lý thế? Nó ăn của bà ? Bao nhiêu năm nay nó việc chắc? Chỉ vì sợ bà vui, đến bữa ăn nó còn xổm ở cửa bếp mà ăn đấy!”
“À, thế ông trách ngược đãi cháu ngoại gái của ông đấy ...”
Vợ chồng cãi vã ngày càng dữ dội, cuối cùng còn lao đ.á.n.h . Đứa cháu nội ở phòng bên cạnh sợ quá ré lên. Cô con dâu sinh xong vội bế con xem thì thấy mặt mũi Lưu Quốc Binh đầy vết cào, còn Lý Phượng Muội thì đang chồng đè đất mà đấm.
“Ba, ! Đừng đ.á.n.h nữa, đừng đ.á.n.h nữa!”
Cô con dâu bế đứa bé đang ngằn ngặt, vội vàng la lên: “Thím Chi Lan ơi, bác Ba Bạch ơi! Mau lên, mau lên! Ba con đ.á.n.h , giúp con kéo ba con với!”
Lưu Thiết La trốn ngoài, tin vội chạy về thì thấy cái lu nước trong nhà cũng vỡ tan. Lý Phượng Muội bệt phiến đá xanh ngoài sân mà .
Lưu Quốc Binh mặt mũi sưng sỉa, vẫn còn đang chửi, con trai (Tháng Thiếu) kéo ngoài.
“Ba, ba ít vài câu .”
Lưu Quốc Binh thấy xung quanh hóng chuyện, nghĩ đến mặt đầy máu, mất hết thể diện đàn ông, liền chỉ mặt Lý Phượng Muội mà gào: “Bà sống thì sống, sống thì cút khỏi nhà cho !”
Lý Phượng Muội che mặt, định thu dọn đồ đạc: “Ông tưởng thèm sống với ông ? Cái loại ăn cây táo, rào cây sung, phân biệt trái như ông, ai thèm thì thèm!”
“Đủ ! Im hết !” Lưu Thiết La quát lớn.
Ông nổi giận, Lưu Quốc Binh lập tức im bặt. Lý Phượng Muội cũng chỉ cúi đầu thút thít.
“Có gì ho mà xem? Về việc của , thấy vợ chồng đ.á.n.h bao giờ ?” Lưu Thiết La quát đám đông.
Sau khi đuổi đám đông, ông chắp tay lưng, bảo cả nhà: “Còn trò gì nữa? Vào nhà hết cho .”
Lưu Quốc Binh cúi đầu lủi thủi theo Lưu Thiết La. Tháng Thiếu kéo Lý Phượng Muội cuối cùng.
Vào nhà, Lưu Thiết La đặt mạnh cái điếu cày quý của xuống bàn, thở dài.
“Haizz...”
Lưu Quốc Binh cúi đầu: “Ba.”
Lưu Thiết La ngước lên con trai: “Nói , cũng là do cái nghèo mà .”
“Ba, là do con bất tài.” Lưu Quốc Binh hổ đưa tay lên xoa mặt, nhưng chạm vết thương, liền đau đớn nhăn nhó.
Lưu Thiết La nghĩ đến tình cảnh trong nhà, thở dài.
Lưu Quốc Binh và Lý Phượng Muội bốn đứa con, cả bốn đều là con trai. Thằng cả lấy vợ sinh con (Tháng Thiếu), thằng hai đang chuẩn mai, thằng ba và thằng tư vẫn còn học.
Chưa đến chuyện cưới xin của ba đứa con trai, chỉ riêng hiện tại thôi, gia cảnh vô cùng eo hẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-333-da-noi-la-khong-the-vong-ban.html.]
Im lặng một lúc, Lưu Thiết La nặng nề : “Gánh nặng trong nhà thế nào, đều thấy cả. Quả Đào đúng là lớn lên ở nhà , nhưng các con cũng đừng quên, nó đầy mười hai tuổi nghỉ học, trong nhà ngoài ngõ đều một tay nó . Coi như nó con ở cho nhà tư bản, nó cũng tự nuôi sống .”
“Hồi , bà nội các con thương nó, nỡ để đem nó , nên mới đón về. Bà chăm nửa năm thì ngã bệnh. Bà nhớ Quả Đào, nỡ đưa nó . Sau khi bà mất, chúng cũng hai định trả về, nhưng nhà họ Hứa chỗ cho nó dung .”
“Các con cũng đừng trách chị cả. Nó là chị lớn trong nhà, trong năm chị em, nhà nợ nó nhiều nhất. Hồi bắt nó gả ngay trong thôn, cũng là nghĩ nó thể đỡ đần nhà . Mấy năm đầu, nó chỉ khá hơn A Phương một chút. Giờ A Phương khấm khá , trong mấy chị em, nó là đứa khổ nhất.”
Lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt. Lưu Thiết La con cái vì tiền bạc mà trở mặt thành thù.
Ông nghĩ ngợi , giọng chút trách móc: “Trước đây, chú Ba (Kiều Hữu Tài) của các con bảo các con theo nó buôn bán, các con chịu. Nhà chú Hai của các con giờ ăn lắm đấy.”
Lý Phượng Muội bố chồng đang , vì lúc Kiều Hữu Tài đến tìm Lưu Quốc Binh, bà bỏ ít vốn liếng, sợ lỗ, mà chuyện cũng là buôn bán chui, bà thấy định nên phản đối.
Ngược , nhà chú Hai tin, c.ắ.n răng bán luôn hai con lợn trong nhà, dốc hết tài sản, theo Kiều Hữu Tài lấy hàng, buôn.
Người ngoài , chứ họ hàng thích đều ít nhiều, nhà chú Hai ăn phất lên trông thấy. Hai đứa nhỏ mặc quần áo mới, thường xuyên quà vặt, trong nhà cũng sắm sửa thêm ít đồ.
Thậm chí, bà vợ chú Hai còn tuyên bố từ sớm, Tết sẽ may cho Lưu Thiết La một cái áo bông mới.
Lý Phượng Muội , giọng đầy chua chát: “Ba, chúng con , mà nhà tình hình thế nào ba cũng . Nhà chú Hai bán cả hai con lợn đấy. Nhà thì ? Vợ thằng Tháng Thiếu sinh, còn đủ sữa. Mấy đứa thì học. Bao nhiêu cái miệng ăn, lấy tiền rảnh rỗi mà buôn?”
“Hữu Tài , ít nhất cũng chuẩn hơn trăm đồng. Riêng tiền hai cái tủ kính bán hàng mất hai mươi, kể tiền lấy hàng. Ba bảo tiền đấy chúng con lấy ?”
“Năm nay A Phương (Lưu A Phương - Kiều Giang Tâm) với chị Hai cũng đỡ đần chúng con, nhưng phần lớn là đồ ăn thức uống. Hơn trăm đồng, chúng con thật sự .”
“Con cũng thử với Hữu Tài , bảo nhà tiền, xem thể cho lấy hàng về bán . Nó đồng ý. Nó bảo nó thể dẫn chúng con , chỉ cho cách , chứ thể ứng tiền hộ. Nếu , bao nhiêu họ hàng, nó giúp giúp cũng khó xử.”
“Mà vay tiền ăn, ai thế nào? Lỡ mà lỗ thì nợ nần ai trả? Hơn trăm đồng chứ ít ! Chúng con còng lưng cả năm, mắc nợ là may, gì tiền dư.”
Thực , nhà dù nghèo nhưng năm, sáu mươi đồng vẫn thể xoay xở . Lần Lưu A Hà (dì Hai của Kiều Giang Tâm) cũng ý, nếu Lưu Quốc Binh buôn, bà sẵn sàng cho mượn 20 đồng, bảo Lý Phượng Muội về nhà ngoại mượn thêm 20 đồng, bên nhà họ Kiều cho nợ gối đầu ít tiền hàng là . Lý Phượng Muội . Bà thấy rủi ro quá lớn. Năm, sáu mươi đồng là bộ tài sản trong nhà, thể mất . Hơn nữa, vay tiền nhà ngoại cũng trả, lỡ lỗ thì vẫn là tiền của mất.
Im lặng một lát, Lý Phượng Muội cẩn trọng thăm dò: “Ba, là... với A Phương một tiếng xem? Ba xem, Quả Đào cũng lên thành phố , A Hà cũng việc , ngay cả nhà chú Hai cũng theo bọn họ ăn. Bảo nó giúp chúng con một phen, cho chúng con nợ tiền hàng , đợi kiếm tiền trả cũng mà.”
Bà kiếm tiền, nhưng bỏ vốn, cũng chịu rủi ro.
Lưu Thiết La cẩn thận châm điếu, rít một thật sâu. Ông cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng.
“Con cũng đấy, Quả Đào cũng nhờ nhà họ Kiều giúp, A Hà cũng nhờ nhà họ Kiều, nhà chú Hai cũng nhờ nhà họ Kiều. A Phương nó khá hơn các con thật, nhưng cũng thể gánh hết cả nhà họ Lưu .”
“Nó giúp nhà Lưu đủ nhiều . Cứ xin xỏ mãi, A Phương nó cũng khó xử với Hữu Tài.”
“Hữu Tài sai. Họ hàng nhà họ Kiều cũng chỉ mỗi nhà . Con ứng tiền cho, thế nhà họ Hứa (nhà chồng Lưu A Hoa) tìm đến thì ? Rồi nhà họ Kiều còn họ hàng bên ngoại nữa? Vợ nó cũng nhà ngoại. Giúp bên giúp bên , .”
Lý Phượng Muội lộ rõ vẻ thất vọng: “Thế ba bảo bây giờ?”
Lưu Thiết La gõ gõ tàn thuốc: “Ngày mai, lên thành tìm Quả Đào một chuyến.”
“Số tiền , bảo nó lo. Coi như là nó trả cái ơn dưỡng d.ụ.c bao nhiêu năm nay của các con.”
Lý Phượng Muội mừng mặt: “Con thấy đấy! Ba, ba cứ cho nó thấm. Nếu chúng , nó đem cho khác từ lâu . Nhà họ Hứa còn chẳng nó. Là nỡ nên mới đem nó về. Nó lớn lên bằng lương thực của nhà , là cả nhà bớt miệng ăn mà đấy. Nó thể cho nhà họ Hứa 200 đồng một năm, thể bỏ hơn trăm đồng giúp nhà một phen? Làm thì thể vong bản !”