Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 331: Bức bách, uy hiếp
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:06:10
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả Đào dồn đường cùng, đành thừa nhận: “Con lương, lương! Chị Giang Tâm bắt nạt con, chị với con lắm. Lương con cũng bằng Mã Đào.”
“Mà Mã Đào còn bao ở , con còn bao ở. Chị Giang Tâm bạc đãi con, đừng loạn lên.”
Mắt Lưu A Hoa sáng rực lên, nhưng ngay đó, mặt bà đanh giận dữ: “Mày lĩnh lương tháng mà báo với tao một tiếng?”
“Mày còn đề phòng cả tao ? Tao là đẻ mày, nhà thế nào mày ?”
“Nói! Có mày đưa tiền cho Lý Phượng Muội (mợ cả) ? Người sơ, bên nào , bên nào sơ, mày tự chứ! Bọn tao mới là m.á.u mủ ruột rà với mày!”
Quả Đào bực bội chịu nổi. Lúc nào cũng là mấy lời . Từ nhỏ đến lớn, nào gặp, Lưu A Hoa cũng y như .
“Không ! Không ! Con đưa tiền cho mợ!” Cô gần như hét lên.
Sắc mặt Lưu A Hoa dịu .
“Thế mới chứ. Mày cũng còn nhỏ nữa, điều một chút, tự giữ lấy tâm nhãn. Đừng để ngoài vài câu ngon ngọt móc hết ruột gan cho họ.”
“À đúng , mày ở đây cũng năm tháng nhỉ. Một tháng mười tám đồng, năm tháng là mày chín mươi đồng chứ?”
Quả Đào...
“Không đúng ? Năm tháng, mỗi tháng mười tám đồng. Năm mười tám... Tao tính mấy , mày đừng hòng lừa tao.” Lưu A Hoa giọng vui.
Quả Đào hít sâu một : “Mẹ, lúc con mới đến, chị Giang Tâm thế nào cũng . Mới đầu gì lương. Mấy tháng cũng chỉ tám, chín đồng một tháng. Đến tháng mới mười tám.”
Lưu A Hoa cuống lên: “Mày lừa tao! Nếu thế tao hỏi thẳng chị Giang Tâm của mày! Mày định lén giấu tiền riêng chứ gì? Thôi , coi như tháng đầu , ba tháng tao tính cho mày mười đồng một tháng, tháng mười tám, tổng cộng là bốn mươi tám đồng. Đưa đây tao giữ hộ cho. Mày ở đây ăn mặc, giữ nhiều tiền trong gì?”
Quả Đào tức đến bốc hỏa: “Mẹ, mà chỉ cần ăn mặc là đủ? Con bao nhiêu tuổi ? Con cần mua giấy vệ sinh ? Con cần mua áo lót ? Con cần...”
Lưu A Hoa cũng kích động, bà át : “Mấy thứ đó tốn bao nhiêu tiền? Một tháng năm hào đủ ?”
Quả Đào đỏ bừng mặt: “Không đủ.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Thế mày cần bao nhiêu?”
“Riêng tiền giấy tám hào .”
“Mày mua loại đắt thế gì? Mày là tiêu xài hoang phí ? Bọn tao hai hào là đủ , mày dùng loại thế gì? Nhà chỗ nào cũng cần tiền, tiết kiệm một chút ? Mới ngoài bao lâu, thói học, học ngay cái thói tiểu thư thành phố. Mày tưởng mày là cô chiêu thật ? Cha ở nhà đang chịu khổ, mày một năm dùng hết mười mấy đồng tiền giấy vệ sinh. Mày về mà hỏi khắp làng xóm , xem ai phá của như mày ...”
Quả Đào mặt đỏ bừng: “Con phá của nhà !!”
Lưu A Hoa gào lên: “Cánh mày cứng ! Từ nhỏ tao mày là đồ m.á.u lạnh, chẳng chút tình nào! Coi như một tháng tám hào, tính cho mày năm tháng là hết bốn đồng. Bốn mươi tám trừ bốn, còn bốn mươi tư. Mày đưa tao bốn mươi ba đồng, mày giữ một đồng. Còn tao giữ hộ cho.”
Quả Đào tức đến lồng n.g.ự.c phập phồng: “Con lấy bốn mươi tám đồng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-331-buc-bach-uy-hiep.html.]
Lưu A Hoa trợn mắt: “Sao? Mày còn tiêu pha gì khác ?”
Quả Đào gân cổ lên: “Con nào dám tiêu pha gì khác! Quần áo giày dép con đang mặc đều là cướp về, ốm đau cũng là bệnh viện lừa ! Lần t.h.u.ố.c lá sợi biếu ông ngoại là gió thổi tới, xà phòng thơm mua cho , dầu nghêu sò mua cho mợ đều là trộm ! Con tiền, bưu điện cướp đây , ráng mà vái Bồ Tát phù hộ con đừng bắt, thì cả nhà b.ắ.n c.h.ế.t hết!!!”
Nói đến đoạn , giọng Quả Đào lạc vì tức .
Lưu A Hoa cũng nổi khùng: “Mày lằng nhằng cái gì thế? Tao gả nhà họ Hứa bao nhiêu năm, vẫn ăn chung nồi với thím Hai mày.”
“Anh mày sắp cưới vợ đến nơi , trong nhà lấy một thứ gì. Sau chị dâu mày về, đến cái phòng riêng cũng . Còn mày nữa, nếu mày phòng riêng, thì đến nỗi xảy chuyện đó?”
“Người một nhà đồng tâm hiệp lực, thì mà khá lên ? Quả Đào, mày thể chỉ lo cho bản mày, mày nghĩ cho nhà nữa chứ!”
Nói đến đoạn , giọng Lưu A Hoa ý cầu xin.
“Có mày đang trách tao ? Phải ? Có mày trách tao đưa mày sang nhà mày ở nhờ ?”
“Tao cũng hết cách mà! Nhà thế nào mày cũng thấy . Mày cũng là cục thịt từ tao rơi xuống, nếu còn chút cách nào, tao nỡ lòng nào đưa mày sang nhà , để mày với nhà xa cách?”
“Bọn tao mới là m.á.u mủ của mày mà Quả Đào! Tao thực sự nỗi khổ tâm. Mày , chuyện mày thế nào mới cho qua? Tao quỳ xuống xin mày, ?”
Nói , Lưu A Hoa thật sự định quỳ xuống mặt Quả Đào.
“Mẹ! Mẹ gì thế?” Quả Đào vội kéo Lưu A Hoa , gào lên trong tuyệt vọng.
“Con đưa ! Mẹ đừng loạn nữa! Con tiền thì con ứng , con mượn! Mượn cho , ?”
“Mẹ đừng ầm lên mặt chị Giang Tâm. Nếu mấy vị quý nhân trong thành phố ấn tượng , đuổi việc con, thì chẳng lấy đồng nào !”
Lưu A Hoa thuận thế dậy: “Quả Đào, mày còn nhỏ, mày sẽ hiểu nỗi khổ của tao.”
“Haizz, nếu mượn thì mượn nhiều thêm chút. Sau mày cứ ở đây từ từ trả. Một tháng mười tám đồng, một năm cũng hai trăm mốt, hai trăm hai đấy. Mày , còn tăng lương...”
Ánh mắt Quả Đào trống rỗng, cô rảo bước thật nhanh, như thể hổ dữ đang đuổi lưng.
Cô trốn thoát, nhưng thể nào trốn thoát .
Một lúc , Quả Đào từ trong quán : “Con nhà việc gấp, xin quý nhân ứng một tháng lương. Con tiền, lúc mới đến đây, con bộ quần áo nào hồn, rách rưới quá sợ ảnh hưởng . Sau lĩnh lương con mới mua vải may một bộ.”
Lưu A Hoa miễn cưỡng nhận lấy mười tám đồng từ tay Quả Đào: “Mày tiết kiệm một chút. Cái gì đáng tiêu thì tiêu, đáng thì đừng tiêu. Chờ nhà cất nhà mới, mày cũng hưởng mà.”
“Còn nữa, ngày thường mày siêng năng lên, nhanh mắt một chút, miệng ngọt . Giữ quan hệ với mấy vị quý nhân trong thành phố . Chị Giang Tâm mày thì mày cũng . Xem cách nào đẩy thằng nhóc trong bếp , đưa mày lên .”
“Đến lúc đó hai em mày cùng , nhà thêm một khoản thu nhập, mà chúng mày cũng chăm sóc cho , đúng ?”
Thấy Quả Đào gì, Lưu A Hoa đe dọa: “Tao mày ? Không thì tao tìm đại một nhà nào đó gả mày , công việc nghiễm nhiên là của mày! Mày ở đây ăn thịt, mà nhà còn đang ăn cỏ ăn trấu đấy!”