Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 328: Muốn thân cận với em

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:05:39
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đến tối Cố Vân Châu mới tỉnh , sáng hôm chuyển về phòng bệnh thường.

 

Bây giờ còn sợ cảm xúc bất gây tim đập nhanh nữa, liền quấn lấy Kiều Giang Tâm đòi đút cơm, còn đòi nắm tay.

 

Viện phó Vương còn ở bệnh viện canh chừng, ông tự lang thang khắp nơi, ai hỏi thì bảo kỳ đà cản mũi bọn trẻ.

 

Lưu Hân Nghiên cũng thỉnh thoảng Bành Chí Hoa "mượn" mất. Phòng bệnh thường xuyên chỉ còn một Kiều Giang Tâm.

 

Không ngoài, Cố Vân Châu càng đà lấn tới. Anh ỷ là bệnh nhân, ăn cơm đòi đút, uống nước đòi đút, nũng, dính . Kiều Giang Tâm bực đến sầm mặt, liền ý dừng một chút, nhưng chỉ một lát, đấy.

 

Hai ngày , Cố Vân Châu giả vờ nữa.

 

Vì lúc bác sĩ kiểm tra phòng : “Ừm, hồi phục , truyền thêm hai ba ngày nước nữa là thể xuất viện .”

 

Kiều Giang Tâm nhớ bộ dạng "Liễu yếu đào tơ" của Cố Vân Châu, vội hỏi: “Mới phẫu thuật hai ngày, mà đây là phẫu thuật tim đó, ba ngày nữa xuất viện ? Bác sĩ nhầm ạ?”

 

Bác sĩ : “Đồng chí Kiều, ca phẫu thuật tim của đồng chí Cố sở dĩ nguy hiểm như là vì mảnh đạn trong chèn sát tim, bất cứ lúc nào cũng thể gây tổn thương, xuất huyết tim.”

 

“Nếu thật sự xuất huyết tim, nó sẽ ảnh hưởng đến việc cung cấp m.á.u và oxy cho cơ tim. Nếu lượng m.á.u chảy nhiều hoặc liên tục sẽ gây cản trở tuần m.á.u , các cơ quan vì thiếu m.á.u mà suy kiệt, dẫn đến tử vong.”

 

“Hơn nữa, chúng cũng dám chắc trăm phần trăm khi lấy mảnh đạn sẽ gây tổn thương cho tim.”

 

ca phẫu thuật thành công thì thực còn gì đáng ngại nữa. Mấy ngày nay truyền nước chủ yếu là để thúc đẩy vết thương mau lành và hạ sốt, vì lúc phẫu thuật lấy mảnh đạn cắt một đoạn xương sườn.”

 

Bác sĩ , Kiều Giang Tâm mặt hằm hằm Cố Vân Châu.

 

Cố Vân Châu lảng tránh ánh mắt, bộ như sai chuyện gì.

 

“Còn đó để hầu hạ nữa ?” Kiều Giang Tâm giọng âm dương quái khí.

 

Cố Vân Châu vội vén chăn định xuống giường.

 

Kiều Giang Tâm : “Giờ vệ sinh ? Còn cần dìu ?”

 

Cố Vân Châu vội lắc đầu: “Không cần, cần.”

 

Kiều Giang Tâm hỏi: “Còn đau ngực, còn mệt ? Ăn cơm còn đút ?”

 

Cố Vân Châu lập tức lắc đầu: “Không đau, đau, tự ăn .”

 

Kiều Giang Tâm dậy, nghiến răng: “Còn để đút nước nữa ?”

 

Cố Vân Châu nở một nụ lấy lòng: “Không cần, cần, khỏe . Ha ha, thì... nếu, nếu em thấy tức quá, thể đút cho em.”

 

“Hay là thế , từ hôm nay trở , đút cơm cho em, đút nước cho em, dìu em vệ sinh, em thấy ?”

 

Kiều Giang Tâm tức giận lườm : “Trước đây rõ ràng là một đồng chí , yên tĩnh, ngoan ngoãn còn ngại ngùng. Giờ thì biến thành cái đồ mặt dày, dẻo mỏ .”

 

Cố Vân Châu mặt đổi sắc dính sát , vịn vai Kiều Giang Tâm xuống ngay lưng cô. Thấy cô phản ứng, bạo dạn gác cằm lên vai cô.

 

“Thì chẳng là do em 'dạy dỗ' đấy ? Anh sai , dám nữa. Anh chỉ là cận với em nhiều hơn thôi. Em mà, từ nhỏ theo ông nội bộ đội sống tự lập, từng thiết với ai cả. Anh gần gũi với em hơn.”

 

Kiều Giang Tâm mềm lòng, đang định mở miệng gì đó thì cửa phòng "két" một tiếng đẩy .

 

Tiếp theo là giọng trêu chọc của Bành Chí Hoa: “Ối giời ôi, Hân Nghiên mau đừng , đau mắt! Đau mắt!”

 

Kiều Giang Tâm giật b.ắ.n dậy, mặt đỏ bừng, luống cuống: “Anh bậy bạ gì đấy!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-328-muon-than-can-voi-em.html.]

Cố Vân Châu liếc xéo Bành Chí Hoa: “Thủ đô lớn như thế mà đủ chỗ cho hai dạo ?”

 

Bành Chí Hoa tay xách túi lớn túi nhỏ : “Chà, đây là chê bọn tớ vướng mắt chứ gì? Bảo Viện phó Vương chạy mất tăm hai ngày thấy bóng dáng. Tội nghiệp bọn tớ còn lo lắng cho hai , mang đồ ăn ngon đến, kết quả chê vướng víu ?”

 

Lưu Hân Nghiên nén : “Giang Tâm, tội nghiệp chị, thấy bánh quai chèo cũng nghĩ đến em, thấy thịt xiên cũng nghĩ đến em. Này, còn tàu hũ ky với bánh lừa lăn nữa đây.”

 

Kiều Giang Tâm lấy bình tĩnh. Đều là tình nhân với , ai ai chứ.

 

“Hai đừng Cố bậy, em chê hai vướng víu . Em đang định tìm chị Hân Nghiên đây .”

 

Kiều Giang Tâm rút một xiên thịt trong túi Lưu Hân Nghiên , c.ắ.n một miếng tiếp.

 

“Khó khăn lắm mới đến thủ đô một chuyến, thể tay về . Chị Hân Nghiên , mấy hôm tới chúng dạo cái thủ đô phồn hoa cho . Em còn mua ít quà cho nhà nữa.”

 

Lưu Hân Nghiên liếc Cố Vân Châu: “Thế còn Cố thì ?”

 

Kiều Giang Tâm hất cằm về phía Bành Chí Hoa: “Giao cho Bành chứ . Họ là em , em thì chăm sóc lẫn .”

 

Nụ mặt Bành Chí Hoa cứng đờ: “Không , tớ tay chân thô kệch, tớ thấy tớ hợp với việc xách đồ cho Hân Nghiên dạo phố hơn.”

 

Nói , bóng gió: “Chuyện chăm sóc bệnh, tớ thấy vẫn là đồng chí nữ thì đáng tin cậy hơn.”

 

Kiều Giang Tâm : “Thế ? Vậy dạo phố với , để chị Hân Nghiên chăm Cố.”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Bành Chí Hoa nghẹn họng: “Không, ý tớ là, chăm sóc Vân Châu .”

 

Kiều Giang Tâm : “ chuyên nghiệp bằng chị Hân Nghiên . Chị là y tá, còn là đầu bếp. Hơn nữa, chăm sóc Cố là công việc tổ chức giao cho chị Hân Nghiên mà.” ...

 

Hai phút , Cố Vân Châu bóng lưng Kiều Giang Tâm và Lưu Hân Nghiên rời , mặt đen như đ.í.t nồi sang Bành Chí Hoa: “Còn đến đây kỳ đà cản mũi nữa ? Còn lượn lờ mặt nữa ?”

 

Bành Chí Hoa đờ mặt , đầu Cố Vân Châu từ xuống : “ thấy khỏe re mà. Còn cần chăm sóc ? Mà lỡ chuyện gì thật, bệnh viện thiếu gì y tá nhiệt tình, gọi một tiếng là , cần gì canh?”

 

Nói xong, Bành Chí Hoa vội vàng chuồn lẹ: “ đây! Nơi lạ nước lạ cái, hai cô gái ngoài dạo phố yên tâm. Hân Nghiên nhà nhát gan lắm, giữ Hân Nghiên nhà .”

 

Ba họ dạo phố, bỏ một ở bệnh viện?

 

???

 

Cố Vân Châu tức tối đuổi theo cửa: “Các xem, kém gì cái bánh quai chèo của các ? Sao nỡ lòng nào mang cô , cũng dạo phố!”

 

Vừa khỏi phòng, cô y tá tiêm truyền bưng khay t.h.u.ố.c tới: “Ấy , đồng chí Cố, đấy? Tình hình của bây giờ dạo phố . Mau về phòng , đến giờ truyền nước .”

 

Cố Vân Châu Bành Chí Hoa tung tăng rời , ánh mắt tóe lửa nhưng đành bất lực.

 

“Hân Nghiên, Hân Nghiên, hai chờ tớ với!”

 

Vừa xuống đến tầng một, Bành Chí Hoa đuổi kịp hai cô gái.

 

Lưu Hân Nghiên đầu : “Anh Bành, theo gì? Ai trông Cố?”

 

Bành Chí Hoa : “Hầy, là Cố của em giục đấy. Anh bảo việc gì thì gọi y tá là , bảo theo các em dạo phố, xách đồ cho các em.”

 

Đang , Bành Chí Hoa thấy Viện phó Vương đang chắp tay lưng, ngẩng đầu chăm chú bảng tóm tắt lý lịch các bác sĩ chủ nhiệm tường.

 

Anh vội vẫy tay: “A, Vương lão, Vương lão! Ở đây, ở đây!”

 

Viện phó Vương tiếng gọi, đầu , chậm rãi tới: “Gì đấy?”

 

Bành Chí Hoa vẻ mặt đắn: “Vân Châu tìm ông kìa, ông mau lên .”

Loading...