Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 327: Phẫu thuật thành công
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:05:38
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Giang Tâm nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Vân Châu, dùng giọng điệu đùa cợt nhẹ nhàng để cổ vũ : “Bọn em đều ở ngoài phòng mổ chờ . Anh là kiếm của hồi môn để ‘gả’ cho em, còn nỗ lực leo lên để em phu nhân quan lớn cơ mà.”
“Thật so với quả phụ, em thích giàu quyền thế hơn. Anh đấy, thanh danh của em ở làng , giờ mới yêu , nhỡ mệnh hệ gì, chắc em mang thêm cái tiếng ‘sát phu’.”
“Thế thì đời của em coi như xong thật đấy. Anh đừng mà hại em.”
Cố Vân Châu Kiều Giang Tâm đang lo lắng, cong khóe miệng, an ủi cô: “Không , em đừng căng thẳng. Tiến sĩ Tất tỷ lệ thành công là 85% cơ mà.”
“Em là vượng nhất, em ở đây, chắc chắn . Anh là giữ lời, em cứ chờ mà tiêu của hồi môn của , hưởng quyền thế của .”
Lưu Hân Nghiên cũng xúm : “Anh Cố, cố lên! Chờ từ thủ đô về, nhiệm vụ của em coi như thành viên mãn, em còn lập công nữa. Chúng cùng về vả mặt mấy kẻ thật kêu.”
Bành Chí Hoa lưng Lưu Hân Nghiên hô: “Cố gắng lên đấy! Trong doanh trại còn bao nhiêu em đang chờ về!”
Viện phó Vương gì, chỉ với y tá và trợ lý đến đẩy : “Vất vả cho .”
Cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ khép mắt . Không khí hành lang lập tức như mây đen bao phủ, nặng nề đến kỳ lạ.
Bốn chờ ngoài cửa, ai một lời.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Chẳng mấy chốc hai tiếng đồng hồ. Không chỉ ba trẻ tuổi, mà ngay cả Viện phó Vương, luôn giữ bình tĩnh, cũng bắt đầu lo lắng.
Đã qua giờ cơm trưa, nhưng ai đả động gì đến chuyện ăn uống, dường như quên bẵng mất.
Một giờ nữa trôi qua, Viện phó Vương bắt đầu chắp tay lưng hành lang.
Bành Chí Hoa nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Hân Nghiên, mắt dán chặt cửa phòng mổ.
Kiều Giang Tâm cũng thể yên, cô thỉnh thoảng ghé sát tai cửa, cố ngóng động tĩnh bên trong, trộm qua khe cửa.
dù cô cố gắng thế nào, tình hình bên trong vẫn là một ẩn .
Ngay lúc cẳng chân Kiều Giang Tâm bắt đầu tê rần, đèn phòng phẫu thuật vụt tắt. Tất cả theo phản xạ bật dậy, mắt dán chặt cửa.
“Két ~”
Cửa phòng đẩy , mấy trang kín mít chỉ hở đôi mắt bước .
Bốn căng thẳng họ, ai dám cất tiếng hỏi.
Tiến sĩ Tất gỡ khẩu trang xuống, nở một nụ nhẹ nhõm: “Tuy giữa chừng chút trục trặc nhỏ, nhưng ca phẫu thuật vô cùng thành công. Chúc mừng .”
Viện phó Vương đang căng cứng cả , lập tức thả lỏng thấy rõ: “Tốt, quá! Vất vả , vất vả cho quá.”
Bành Chí Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn, cảm ơn nhiều.”
Kiều Giang Tâm và Lưu Hân Nghiên nắm c.h.ặ.t t.a.y , nhảy cẫng lên: “Tuyệt quá, tuyệt quá! Em chắc chắn sẽ mà!”
Vừa lúc đó, Cố Vân Châu mắt nhắm nghiền y tá đẩy .
Kiều Giang Tâm và Lưu Hân Nghiên theo bản năng lao tới, nhưng bác sĩ ngăn : “Đừng gần. Bệnh nhân vẫn đang hôn mê, đưa phòng chăm sóc đặc biệt. Anh vẫn tỉnh, đợi hết t.h.u.ố.c mê mới thể chuyển về phòng bệnh thường.”
Bành Chí Hoa nắm tay Lưu Hân Nghiên, kéo cô tránh đường cho y tá đẩy Cố Vân Châu qua: “Hân Nghiên, đừng phiền đồng chí y tá.”
Âu Dương Nhược Phi theo các nhân viên y tế, hai bàn tay đang nắm chặt của họ mà mắt đỏ ngầu.
ánh mắt của Lưu Hân Nghiên và Bành Chí Hoa đều dán Cố Vân Châu, nhận trợ lý y tế quấn kín mít phía chính là Âu Dương Nhược Phi.
Mọi đều theo giường bệnh của Cố Vân Châu, chỉ còn Âu Dương Nhược Phi chôn chân tại chỗ.
Tại phòng họp trong tòa nhà văn phòng bên cạnh, Tiến sĩ Tất đang bắt tay với vài vị bác sĩ cuối cùng ở quan sát ca mổ: “Khóa học đến đây là kết thúc. Hy vọng các vị đều thu hoạch nhiều điều, khi trở về đơn vị thể cống hiến nhiều hơn cho bệnh nhân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-327-phau-thuat-thanh-cong.html.]
Các bác sĩ trẻ tuổi mắt long lanh sùng bái: “Cảm ơn Tiến sĩ chỉ dạy trong suốt thời gian qua. sẽ bao giờ quên ơn ngài.”
Mọi lượt cầm tài liệu tiến lên, phiên bắt tay Tiến sĩ Tất, đưa tài liệu học tập cho ông ký tên, về.
Âu Dương Nhược Phi là cuối cùng.
Tiến sĩ Tất : “Âu Dương, gần đây tâm sự gì ? Mấy ngày nay thấy rõ tinh thần .”
“Cậu nhớ, chúng là y bác sĩ cứu , việc chúng đều liên quan đến sinh mệnh, là chạy đua với Tử Thần, giành giật mạng sống từ tay Diêm Vương. Vì , chúng càng tập trung tinh thần một trăm phần trăm...”
Âu Dương Nhược Phi mặt đỏ bừng, hề phản bác, thành thật nhận : “Em xin . Gần đây em gặp chút chuyện, nhưng em sẽ nhanh chóng điều chỉnh .”
Tiến sĩ Tất gì thêm, nhận lấy tài liệu, ký tên lên đưa cho .
“Âu Dương, là một bác sĩ thiên phú. Trong lứa học viên , đ.á.n.h giá cao nhất. Cậu còn nhớ ngày đầu tiên gặp mặt, khi hỏi tại chọn nghề bác sĩ, trả lời thế nào ?”
“Hy vọng quên tâm nguyện ban đầu, thể tỏa sáng trong lĩnh vực !”
Nói xong, Tiến sĩ Tất chìa tay về phía Âu Dương Nhược Phi.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Âu Dương Nhược Phi sững sờ một chút, chậm rãi nắm lấy tay ông: “Thầy Tất, em sẽ quên !”
Trở về ký túc xá, Âu Dương Nhược Phi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Khóa học kết thúc, cũng về Tế Châu. Thu dọn xong, đắn đo hồi lâu, về phía khu nội trú.
Hắn gặp Lưu Hân Nghiên đang lấy nước nóng ở hành lang tầng hai.
“Hân Nghiên.”
Lưu Hân Nghiên đang vui vẻ với hai cô y tá. Nghe tiếng gọi, cô đầu . Thấy là , nụ môi cô lập tức tắt ngấm.
Âu Dương Nhược Phi thấy cô chỉ dừng bước một chút lướt qua thẳng, vội gọi giật : “Hân Nghiên, khoan , lời với em.”
Thấy Lưu Hân Nghiên buồn để ý, Âu Dương Nhược Phi tiến lên níu lấy tay áo cô.
“Anh buông .”
“Hân Nghiên, thật sự lời .”
Lưu Hân Nghiên giằng tay , thấy Âu Dương Nhược Phi cứ cố chấp, sợ ảnh hưởng , cô đành cùng góc cầu thang.
“Anh gì thì mau, bận lắm.” Giọng cô lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Tim Âu Dương Nhược Phi thắt , cảm giác mất mát to lớn bao trùm lấy .
Hóa , đây khi câu , Hân Nghiên cũng cảm giác như .
Hắn cố nặn một nụ : “Hân Nghiên, dù đây lạnh nhạt với em, thì cũng phạm gì về nguyên tắc, đúng ? Anh là ? Anh nỗ lực vươn lên ? Nếu em vì dồn nhiều tâm sức cho công việc mà từ hôn, thì lý do đó chấp nhận.”
Lưu Hân Nghiên phiền c.h.ế.t: “Được , , chấp nhận lý do nào? Không của , là của , lòng đổi , ? Là phạm về nguyên tắc, thế lòng ?”
Giọng Âu Dương Nhược Phi nhuốm vẻ cầu xin: “Chúng nhất định như ? Hân Nghiên, chúng đều là quân nhân trong quân y viện, tình cảm nhi nữ thường tình nên xếp công việc chứ...”
Lưu Hân Nghiên đột nhiên chỉ về phía hai cô y tá đang vẫy tay với ở cách đó xa, với Âu Dương Nhược Phi: “Anh thấy , nhiều thích , cũng tệ đến thế.”
“Mấy hôm Bành dẫn chào hỏi họ, mua đồ ăn vặt mời , là nơi khác đến, lỡ chuyện gì thì nhờ chiếu cố.”
“Các chị đều quý , khen đối tượng tâm lý, khen siêng năng, tính tình cởi mở, dễ gần. Cuối cùng cũng còn ai tính toán chi li, hẹp hòi, khó ở, cũng ai lạnh lùng, lười biếng nữa.”
Âu Dương Nhược Phi sững sờ, ánh mắt tối sầm , á khẩu trả lời .