Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 326: Hắn sai rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:05:37
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Anh Bành, ...”
Lưu Hân Nghiên còn xong, niềm vui trong mắt Bành Chí Hoa vụt tắt, đó là vẻ thấp thỏm bất an: “Có em thấy hung dữ quá ?”
“Anh cho em , bình thường hung dữ chút nào .”
Lưu Hân Nghiên cảm nhận sự căng thẳng của , vội trấn an: “Không , em thấy hung dữ. Em thấy đàn ông, ngầu. Lưng em cũng ưỡn thẳng cả lên đây .”
Bành Chí Hoa lập tức ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, như một con gà trống thắng trận: “Ừm, còn mặt đàn ông hơn nữa cơ. Đợi cưới về em sẽ .”
Lưu Hân Nghiên mặt đỏ bừng, dậm chân: “Anh Bành!!”
Bành Chí Hoa thấy cô ngượng tức, nỡ trêu nữa: “Thôi, , nữa. Đi thôi, em ở ? Anh đưa em về cất đồ, dẫn em dạo.”
Lưu Hân Nghiên ngại ngùng: “Vừa nãy đến Cục Công an một chuyến ?”
Bành Chí Hoa thuận tay xách lấy mấy hộp cơm treo bằng túi lưới tay cô, tay dắt tay cô : “Hôm nay đến trình diện , mấy hôm chắc sẽ bận. Nhân lúc còn rảnh, em chơi với ?”
“Với , nãy Vân Châu cũng , cho em nghỉ phép. Chỗ đồng chí Kiều với Vương lão .”
Lòng Lưu Hân Nghiên mềm nhũn: “Vâng, em với .”
Vẻ hân hoan giấu hiện rõ mặt Bành Chí Hoa, bàn tay nắm tay Lưu Hân Nghiên nóng ran lên.
Vừa tin Âu Dương Nhược Phi gặp Hân Nghiên ở bệnh viện thủ đô, còn cưới Hân Nghiên, suốt quãng đường đến đây, tim cứ như lửa đốt, thấp thỏm yên.
Bao nhiêu năm qua, thừa Lưu Hân Nghiên cố chấp với Âu Dương Nhược Phi đến mức nào.
Anh chỉ sợ, thứ hạnh phúc vất vả sắp tuột khỏi tay.
Ở một diễn biến khác, Âu Dương Nhược Phi mặt mày bầm dập, khập khiễng lê về ký túc xá.
Đến tận bây giờ, đầu óc vẫn ong ong, cứ như đang mơ. cơn đau mặt và vết thương trầy xước ở đầu gối nhắc nhở , tất cả đều là thật.
Lưu Hân Nghiên cần nữa. Cô yêu khác.
Tại cô cần chứ? Hai họ đính ước từ nhỏ, lớn lên sẽ cưới , sẽ ở bên cả đời. Như cô , cô chỉ , tại đột nhiên cần nữa?
Âu Dương Nhược Phi nghĩ mãi mà thông, tại một con thể đổi nhiều đến .
Nửa đêm, Âu Dương Nhược Phi vẫn giường, tự kiểm điểm thái độ của với Lưu Hân Nghiên đây.
Hắn nghĩ đến những lá thư Lưu Hân Nghiên cho , nghĩ đến món sủi cảo thịt lừa cô mang từ Ninh huyện về cho . Cuối cùng, cũng muộn màng nhận , hình như sai.
Trước đây, luôn coi Lưu Hân Nghiên là một nhà, nên nghĩ đối xử với nhà thì tùy tiện một chút cũng .
Hắn ngờ rằng, một mối quan hệ xác lập cũng cần vun đắp, và nó cũng thể đổi.
Hắn cũng ngờ rằng, những thứ để tâm, những chi tiết nhỏ nhặt đó, đối với Lưu Hân Nghiên vô cùng quan trọng.
Sáng hôm , Âu Dương Nhược Phi đến khu nội trú tìm từ sớm.
“Vương lão, Hân Nghiên vẫn tới ạ?”
Âu Dương Nhược Phi đảo mắt quanh phòng, giọng khàn khàn hỏi Viện phó Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-326-han-sai-roi.html.]
Dù Âu Dương Nhược Phi đeo khẩu trang, Viện phó Vương vẫn thể bộ dạng thê t.h.ả.m của qua những vết bầm tím nhỏ quanh tai và hốc mắt.
Và qua đôi mắt hằn đầy tơ máu, ông cũng đoán dằn vặt thế nào.
Không cần hỏi cũng , chắc chắn là choảng với Bành Chí Hoa.
Viện phó Vương thầm mắng Bành Chí Hoa tay ác thật, nhè mặt mà đánh, nhưng ngoài miệng vẫn vờ như gì: “Cô nhóc Hân Nghiên hôm nay nghỉ, đến .”
Âu Dương Nhược Phi nghi hoặc: “Nghỉ? Nghỉ phép gì ạ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Kiều Giang Tâm thì như Viện phó Vương, cô chẳng cần bận tâm đến cảm xúc của Âu Dương Nhược Phi, dù gì cô với cũng chẳng .
Cô oang oang: “Chị Hân Nghiên hẹn hò ! Đối tượng của chị lên tìm, dẫn chị dạo, mua quà, mua đồ ăn ngon, dỗ chị vui, tiện thể bồi đắp tình cảm chứ.”
“Chị Hân Nghiên vui lắm, tối qua mong suốt, là...”
Kiều Giang Tâm còn hết, Âu Dương Nhược Phi lảo đảo xoay bỏ .
Viện phó Vương lườm Kiều Giang Tâm: “Cô đấy, kích động nó gì?”
Kiều Giang Tâm lườm : “Ai kích động ? sự thật mà. Lúc quấn lấy thì cao, giờ cái bộ dạng cho ai xem?”
“Chị Hân Nghiên vất vả lắm mới tìm một với chị , nâng chị lòng bàn tay, thì cái kẻ đây sống dở c.h.ế.t dở ‘c.h.ế.t sống ’, nhảy buồn nôn.”
Viện phó Vương lý sự Kiều Giang Tâm, bực bội sang Cố Vân Châu: “Cậu quản ?”
Cố Vân Châu bộ yếu ớt thể tự lo: “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng thê. Cô là nóc nhà của cháu, cô gì cũng đúng, cháu dám quản.”
Viện phó Vương nghẹn họng, bèn tặng cho Cố Vân Châu một cái lườm kiểu Kiều Giang Tâm: “Đồ tiền đồ!”
Buổi chiều, Tiến sĩ Tất dẫn theo nhóm học sinh rời đến phòng Cố Vân Châu. Ông xem các báo cáo, giải thích bệnh tình của Cố Vân Châu cho họ , cùng Viện phó Vương xác nhận thời gian phẫu thuật sáng mai, dặn dò các hạng mục cần chú ý, đó mới đưa cả nhóm rời .
Âu Dương Nhược Phi đeo khẩu trang, len lén tìm kiếm trong phòng bệnh, trong mắt hiện lên vẻ mất mát, cả thất thần.
Buổi tối, Kiều Giang Tâm ở bệnh viện chăm Cố Vân Châu, nhưng Viện phó Vương và Lưu Hân Nghiên cưỡng chế đuổi về.
Cố Vân Châu giường bệnh và Kiều Giang Tâm ở cửa đắm đuối, hệt như Ngưu Lang Chức Nữ Vương Mẫu nương nương chia cắt.
Bành Chí Hoa vỗ vỗ chân Cố Vân Châu: “Cậu yên tâm, hôm nay tớ với Hân Nghiên cùng thức canh , để cô đơn tịch mịch .”
Cố Vân Châu Viện phó Vương: “Vương lão, cháu chịu kích thích. Ông đưa Bành Chí Hoa luôn , để Hân Nghiên ở là .”
Nụ của Bành Chí Hoa cứng đờ: “Cậu đừng điều. Tớ chạy cả ngày, tối còn đến đây với , còn ghét bỏ tớ ?”
Cố Vân Châu vẫn Viện phó Vương: “Mai cháu phẫu thuật , tối nay cháu yên tĩnh, nghỉ ngơi cho .”
Viện phó Vương hai lời, lôi Bành Chí Hoa đẩy ngoài: “Đi ! Tim nó còn ? Hai đứa trẻ các ở đây, nhỡ động tĩnh gì kích thích nó thì ? Cậu cũng với bọn , để y tá Lưu ở một là .”
Lưu Hân Nghiên đỏ mặt, rụt cổ gì.
Cố Vân Châu vẻ mặt như táo bón của Bành Chí Hoa, trong lòng thấy thoải mái hơn nhiều.
Mặc dù đều giữ tâm lý , nhưng khi đến thời khắc Cố Vân Châu thực sự phòng mổ, ai nấy đều mang vẻ mặt nặng nề.