Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 323: Ta đến thăm ngươi
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:05:34
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Hân Nghiên hệt như hồi nhỏ bắt nạt, vội trốn lưng Bành Chí Hoa, níu lấy vạt áo , nấc lên từng hồi.
Bành Chí Hoa thấy , đôi mắt cũng đỏ hoe.
“Này , em đừng nữa! Cậu bậy, mới là đồ giáo dưỡng! Em thế , đáng yêu thế , ai thèm nhà thích chứ? Có khối quý mến em, ngoan, đừng nữa.”
“Anh thích em, đều thích em. Em như cơ mà, nhiệt tình, lương thiện, đối xử chân thành với khác. Em là cô gái nhất đời .”
“Bọn họ mắt mù nên mới em . Anh thèm chơi với bọn họ nữa, ha...”
Bành Chí Hoa luống cuống cả tay chân, vội quẳng hành lý xuống, dỗ dành giúp cô lau nước mắt.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lưu Hân Nghiên ngấn lệ ngẩng đầu: “Thật ? mà... từ nhỏ đến lớn, nhiều thích em.”
Bành Chí Hoa dáng vẻ thấp thỏm của Lưu Hân Nghiên mà tim thắt .
Anh hỏi ngược: “Em xem Vân Châu ? Cậu ưu tú ?”
“Hu hu... Anh Cố... , ưu tú ạ.”
“Vậy nhà họ Cố thích mà thích Cố Biển Mây, đó là của Vân Châu của nhà họ Cố?”
“Là của nhà họ Cố. Cố Biển Mây bằng Cố.”
“Thế đồng chí Kiều ?”
“Ọt... Giang Tâm ạ.”
“Vậy mà ở thôn Cao Thạch, ít đàm tiếu là cô quá lợi hại, ngay cả ông nội cô cũng thích cô . Đó là của đồng chí Kiều ? Là đồng chí Kiều ?”
Lưu Hân Nghiên vội vàng lắc đầu: “Không của Giang Tâm.”
Bành Chí Hoa dịu giọng : “Đấy, em thấy ? Người ưu tú đến mấy cũng thể lòng tất cả . Lẽ nào khác thích em thì đó là của em ?”
“Vân Châu sai, vô cùng ưu tú. Đồng chí Kiều cũng sai, cô nỗ lực và kiên cường. Em cũng ! Đối với , em là cô gái tuyệt vời nhất đời.”
Lưu Hân Nghiên quệt nước mắt: “Vâng, Giang Tâm cũng an ủi em như . Chỉ là em thấy đau lòng quá... Ba em là hùng, ba vĩ đại mà em kính trọng, dịu dàng của em... vì em mà c.h.ế.t còn lôi đàm tiếu, họ dạy con.”
“Em là đứa con bất hiếu, em với ơn dưỡng d.ụ.c của ba . Nhiều năm như , một em dù khổ cực thế nào cũng bao giờ thấy khó chịu như khi câu đó của Âu Dương Nhược Phi.”
Bành Chí Hoa đưa ngón tay lau vệt nước mắt má cô: “Không , . Em với chú thím. Em trưởng thành ưu tú, nếu ba em , họ nhất định sẽ vui mừng và tự hào về em.”
“Đừng nữa, mắt đỏ hết . Mỗi em là mũi với mắt đều sưng húp lên, nữa là lắm đấy.”
Lưu Hân Nghiên tự dưng thấy ngượng ngùng: “Anh Bành, chỉ bọn họ mắt mù, mà em cũng mắt mù. Anh hơn Âu Dương Nhược Phi cả trăm ngàn , đáng một góc của .”
Bành Chí Hoa vui đến mức miệng ngoác tận mang tai: “Giờ em nhận vẫn muộn.”
Nhìn thấy hộp cơm tay Lưu Hân Nghiên, hỏi: “Em định , đưa em .”
Lưu Hân Nghiên mím môi : “Anh Cố ở lầu đó. Anh lên thăm Cố ?”
Bành Chí Hoa hì hì, ghé tai nhỏ: “Anh mê gái bỏ bạn.”
Lưu Hân Nghiên đỏ mặt, giơ nắm đ.ấ.m đấm nhẹ cánh tay : “Nói bậy! Có kìa.”
Bành Chí Hoa thuận thế nắm luôn lấy bàn tay nhỏ đang đ.ấ.m .
Lưu Hân Nghiên giãy giụa hai cái thoát, đôi mắt cô như mắt nai con hoảng hốt, vội quanh, sợ khác trông thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-323-ta-den-tham-nguoi.html.]
Bành Chí Hoa bóp nhẹ tay cô hai cái mới luyến tiếc buông : “Thế sẽ thầm.”
“Anh Bành!” Lưu Hân Nghiên thẹn quá hóa giận, dậm chân.
Bành Chí Hoa dám trêu cô nữa, luyến tiếc buông tay: “À , em ở đây đợi một lát nhé. Vân Châu ở phòng bệnh nào? Anh tạt lên xem một cái đưa em , ?”
Lưu Hân Nghiên đáp: “Thôi, để em đưa lên. Bệnh viện thủ đô lớn lắm, cũng là , riêng khu nội trú mấy tòa nhà . Anh tự tìm chắc mất một lúc lâu đấy.”
Mắt Bành Chí Hoa sáng rực lên. Anh vòng tay qua gáy Lưu Hân Nghiên, kéo cô trong bệnh viện: “He he, nỡ xa thì thẳng, còn tìm cớ.”
Lưu Hân Nghiên ngọt ngào lườm một cái: “Anh Bành, đổi , càng ngày càng đắn.”
Bành Chí Hoa lắc đầu toe toét: “Anh chỉ đắn với một em thôi, chứ với khác đắn lắm. Vả , thế là gì? Sau còn cái đắn hơn nữa cơ.”
Lưu Hân Nghiên chọc cho đỏ bừng mặt: “Anh Bành, còn nữa là em giận đấy!”
Bành Chí Hoa vội giơ tay đầu hàng: “Rồi , nữa. Em đừng giận, chứ đau lòng là .”
Hai sóng vai lên lầu.
Trong phòng bệnh, Âu Dương Nhược Phi thấy Lưu Hân Nghiên cũng vội vàng cáo từ.
Thấy còn ngoài, Viện phó Vương sang Cố Vân Châu càm ràm: “Lời ông già , coi như gió thoảng bên tai hết đúng ? Một ngày đến đây bao nhiêu lượt ?”
“Đã bảo giữ tâm tĩnh khí, tâm tĩnh khí! Ai cũng ý đồng chí Kiều, nhưng cũng thể cứ chằm chằm nghĩ đến cảnh đêm động phòng hoa chúc !”
“Phụt ~” Kiều Giang Tâm phun thẳng ngụm uống.
“Viện phó Vương, ông linh tinh gì thế? Chị Hân Nghiên sai, ông mới là già mà đắn!”
Cố Vân Châu vội giải thích: “Vương lão, ông lớn tuổi mặt dày, nhưng Giang Tâm là con gái, ông năng chú ý chút. Ai nghĩ đến đêm động phòng chứ? Cháu ! Cháu là loại đó ?”
Viện phó Vương bực bội: “Được , , đám trẻ các gì cũng đúng. già mặt dày, đều là sai, là chuyện! Cảm xúc d.a.o động vì đồng chí Kiều, mà là vì đói bụng, đói quá hóa cuồng, ?”
Cố Vân Châu cứng họng, gì hơn.
Sau đó, sang Kiều Giang Tâm với vẻ đáng thương vô cùng: “Giang Tâm, ông hung dữ quá.”
Một thằng đàn ông to xác mà nũng mặt ngoài, cánh tay đang cầm ly của Kiều Giang Tâm khựng , cô mất tự nhiên : “Khụ khụ, thì... Viện phó Vương, dù Cố cũng là bệnh nhân...”
Kiều Giang Tâm còn dứt lời, Viện phó Vương phắt : “ thừa thãi quá ? Hay là nhé?”
Nói ông như sực nhớ điều gì: “Không , thể ! canh chừng hai ! cho , dạo lảng vảng quá gần thằng nhóc họ Cố ...”
“Ồ ~” Viện phó Vương còn đang thao thao bất tuyệt thì Bành Chí Hoa kéo Lưu Hân Nghiên thò nửa cửa.
“Vân Châu, tớ đến thăm đây!”
Cố Vân Châu mỉm liếc : “Đến nhanh gớm nhỉ.”
Bành Chí Hoa gian xảo, kéo Lưu Hân Nghiên : “Lửa cháy đến m.ô.n.g , tớ hận thể bay thẳng đến đây. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng của , tớ sốt ruột ?”
Nụ mặt Cố Vân Châu vụt tắt, bắt chước Kiều Giang Tâm, trợn mắt trắng dã lộn lên tận trời.
Vẻ mặt đổi một trăm tám mươi độ của khiến trong phòng bật ha hả.
Cười xong, Bành Chí Hoa xúc động : “Vân Châu, đổi nhiều thật đấy. Giờ còn trợn mắt nữa, cả trông hoạt bát, sinh động hơn hẳn lúc .”
Cố Vân Châu đắm đuối Kiều Giang Tâm: “Chắc là do phong thủy Ninh huyện hợp đấy.”