Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 316: Hân Nghiên, em tới thăm ta?

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:05:26
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hân Nghiên ~”

 

Lưu Hân Nghiên tiếng gọi, theo bản năng dừng bước chân. Nàng cảm giác thanh âm điểm quen thuộc.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Mới đầu, liền thấy Âu Dương Nhược Phi chạy chậm đây.

 

“Hân Nghiên, ngươi như thế nào tới Kinh Đô? Có thu tin, tới bên học tập, nên đây xem ?”

 

Âu Dương Nhược Phi ngữ khí mang theo một tia vui sướng dễ phát hiện.

 

Nhiều năm như đều là Lưu Hân Nghiên chạy theo m.ô.n.g , mặc kệ nơi nào, Lưu Hân Nghiên đều theo.

 

Hắn bác sĩ, Lưu Hân Nghiên liền hộ sĩ, còn nỗ lực điều đến phòng của .

 

Biết chính tới Kinh Đô học tập, nên theo đây thăm, một chút cũng kỳ quái.

 

Lưu Hân Nghiên cũng chút kinh ngạc, nàng nghĩ tới ở Kinh Đô còn thể gặp gỡ Âu Dương Nhược Phi.

 

“Ngươi như thế nào ở đây?”, Nàng hỏi.

 

Âu Dương Nhược Phi mặt tươi cứng đờ: “Em cố ý tới tìm ?”

 

Lưu Hân Nghiên vội vã tìm Vương phó viện trưởng: “Ta bồi Cố đại ca tới xem bệnh, ai tìm ngươi.”

 

Âu Dương Nhược Phi cảm thấy Lưu Hân Nghiên đối với thái độ điểm lãnh đạm. Phía mỗi nàng thấy đều ríu rít, nhảy, giống như một đứa trẻ.

 

Lần gặp mặt, ngược trầm hơn nhiều.

 

Thấy đối phương , bước nhanh theo m.ô.n.g Lưu Hân Nghiên: “Hân Nghiên, nửa năm gặp, em văn tĩnh hơn nhiều, như .”

 

Lưu Hân Nghiên để ý tới.

 

Âu Dương Nhược Phi : “Các ngươi khi nào đến? Hiện tại ở nơi nào? Nơi quen, nếu hiểu, thể....”

 

Lời còn xong, Lưu Hân Nghiên liền ngắt lời: “Âu Dương bác sĩ, chúng hiện tại vội vàng lắm, rảnh cùng ngươi ôn chuyện. Chúng đều dàn xếp xong, chuyện khác cũng nhọc ngươi bận tâm.”

 

Âu Dương Nhược Phi rốt cuộc xác định, Lưu Hân Nghiên còn đang giận.

 

Bởi vì nàng gọi là “Âu Dương bác sĩ”, phía nàng đều là “Nhược Phi, Nhược Phi” mà gọi.

 

Hắn nhanh hơn hai bước song song cùng Lưu Hân Nghiên: “Hân Nghiên, em còn đang giận? Này đều nửa năm , thư cho em giải thích ?”

 

“Có bởi vì đó em gửi thư, kịp thời hồi âm? Ta là tới Kinh Đô bên , mới quân y viện mấy phong thư của , liền nghĩ thể là em gửi, nên cũng từ bên gửi về cho em một phong thư.”

 

“Ta cho em tới bên học tập, thư bên Tế Châu hiện tại còn tới tay . Thời gian gấp gáp, nhiệm vụ khẩn cấp, cũng là lâm thời nhận thông tri học tập.”

 

“Hơn nữa, ở Tế Châu gửi cho em phong thư thứ hai cũng lên Kinh Đô bên học tập mà.”

 

Lưu Hân Nghiên nghĩ tới, phía Kiều đại bá bọn họ lên Ninh huyện, Trình đại gia gửi bọn họ mang theo 2 phong thư cho .

 

khi đó Bành Chí Hoa ở đó, đương trường đoạt lấy, xem cũng cho nàng xem.

 

Lần Cố đại ca cứu hỏa bệnh viện, Trình đại gia lên thăm, cầm một phong thư, là hơn một tháng thu .

 

Lúc Lưu Hân Nghiên vội vàng chuẩn lên Kinh Đô, thấy gửi là Âu Dương Nhược Phi, liền tùy tay ném ở một bên, cũng chú ý tới thư là từ Kinh Đô gửi qua.

 

“Ngượng ngùng a, thật sự giận. Đều thì đáng giận. Ta xác thật bận, ngươi đấy, chiếu cố Cố đại ca là tổ chức giao cho nhiệm vụ, chuyện cá nhân liền đừng nữa.”

 

“Ngươi thư nhận . Ta từ năm cũng ở chỗ cũ, cho nên ngươi đều hiểu.”

 

“Ta còn việc, liền như .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-316-han-nghien-em-toi-tham-ta.html.]

 

Lưu Hân Nghiên xong, lôi kéo Kiều Giang Tâm nhanh hơn bước chân hướng lầu 2 đến.

 

Mà Âu Dương Nhược Phi bóng dáng Lưu Hân Nghiên, sững sờ tại chỗ.

 

“Năm liền ở chỗ cũ?”

 

“Kia thư gửi, Hân Nghiên đều nhận ? Khó trách nàng tức giận...”

 

...

 

Kiều Giang Tâm thoáng qua Lưu Hân Nghiên: “Vừa cái chính là mà ngươi từ nhỏ nhớ thương, vị hôn phu cũ, Âu Dương bác sĩ?”

 

Lưu Hân Nghiên trong giọng trêu chọc của Kiều Giang Tâm, coi như thấy.

 

Kiều Giang Tâm hồi tưởng một chút diện mạo bề ngoài của Âu Dương Nhược Phi, khỏi chậc chậc chậc lên.

 

“Không trách ngươi phía cố chấp như . Âu Dương bác sĩ diện mạo xuất chúng, gia cảnh ưu việt, chính năng lực còn mạnh. Đổi tiểu cô nương bình thường cũng mê mẩn.”

 

Lưu Hân Nghiên bĩu môi: “Đó là phía hiểu chuyện mới thể nghĩ như . Thật , săn sóc, còn cùng nữ nhân khác lôi lôi kéo kéo, trong nhà còn một đôi cha khó tính, điều kiện so với Bành đại ca kém xa.”

 

“Ngươi phía , đối tượng lẫn lý giải, lẫn bao dung, lẫn nhường nhịn, lẫn quan tâm ? Này đó Âu Dương Nhược Phi đều , cho nên thích hợp đối tượng.”

 

Nói xong, Lưu Hân Nghiên nghiêng đầu, con ngươi mang : “Vẫn là Bành đại ca .”

 

...

 

“Ở phòng 207, các ngươi bên trong, gian cuối cùng.”, Tiểu hộ sĩ lật sổ đăng ký, hướng Kiều Giang Tâm hai chỉ đường.

 

Kiều Giang Tâm cảm ơn: “Tốt, cảm ơn a.”

 

Trong phòng bệnh 207, chẳng những Cố Vân Châu cùng Vương phó viện trưởng, còn hai bác sĩ xa lạ.

 

Kiều Giang Tâm cùng Lưu Hân Nghiên cửa thời điểm, Vương phó viện trưởng đang tiễn hai cửa.

 

“Cố đại ca, thế nào?”, Kiều Giang Tâm hướng mấy gật gật đầu, lướt qua họ trong phòng.

 

Cố Vân Châu nặn một nụ , dùng ngữ khí giỡn: “Vẫn thôi. Đem lộng tới đây, Vương lão nhân cũng coi như là an tâm. Phía ông vẫn luôn sợ chuyện gì c.h.ế.t đường .”

 

Mới xoay trở về, Vương phó viện trưởng tức giận trừng Cố Vân Châu: “Phi phi phi! Người trẻ tuổi hiểu chuyện, hươu vượn.”

 

“Mệt dọc theo đường lo lắng đề phòng, còn dám biểu hiện ngoài, liền sợ các ngươi cũng theo lo lắng.”

 

Lưu Hân Nghiên thở phào một : “Ông diễn giống chút nào. Ta cùng Giang Tâm sớm , còn bộ . Chúng diễn cũng thực vất vả đó.”

 

Kiều Giang Tâm Vương phó viện trưởng : “Hai hàng lông mày của ông đều rớt thành hình chữ bát (八) , ai mà . Chuyến đều là bộ như việc gì. Ông sợ chúng lo lắng, chúng cũng sợ ông nổi nóng. Kỳ thật trong lòng đều rõ ràng, bất quá cũng may là thuận buồm xuôi gió.”

 

Vương phó viện trưởng duỗi tay nâng nâng hai hàng lông mày, về phía Lưu Hân Nghiên: “Thật sự rớt xuống ?”

 

“Kết quả kiểm tra thế nào?”, Kiều Giang Tâm hỏi.

 

Vương phó viện trưởng im lặng một lát: “Còn hai chỉ . Sáng mai bụng rỗng còn một cái kiểm tra nữa. Hôm nay thì vẫn , kết quả cụ thể chờ trưa mai mới thể .”

 

Nói , ông thoáng qua Cố Vân Châu, trong mắt hiện lên thương hại: “Các chỉ thế nào, Cố tiểu tử mấy ngày nay đều dễ chịu. Cũng may là ý chí lực kiên định, một tiếng cũng rên, còn cùng chúng biểu hiện như việc gì.”

 

“Mặc kệ ngày mai kiểm tra thế nào, phẫu thuật phỏng chừng đều đợi sang năm.”

 

Kiều Giang Tâm Vương phó viện trưởng , yên lặng mà dắt lấy tay .

 

Cố Vân Châu sửng sốt một chút, trong mắt như là rơi xuống trời, dùng sức nắm tay nàng.

 

 

Loading...