Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 306: Trong lúc nguy cấp

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:05:16
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Oa a a ~ Mẹ ơi, ơi, Tiểu Bảo sợ hãi ~”

 

Tiếng đầy hoảng sợ của Tiểu Bảo kích thích từng dây thần kinh của Thạch Anh.

 

“Mau, giúp đỡ, giúp phá cửa , phá !”

 

Trì phụ hô hào hỗ trợ.

 

Vài gã hán tử dậy, cùng nhào tới cửa.

 

“Từ từ, từ từ.”

 

Trong đó một giơ tay ngăn , ghé cửa, từ kẹt cửa bên trong.

 

“Phía cửa dùng ghế dài chống , chống tới hai cái ghế dài lận, thế mà đâm?”

 

Trì phụ lời , sắc mặt càng khó coi.

 

“Dỡ cửa xuống, nâng dỡ nó xuống!”

 

Bên bận rộn, bên , Trì mẫu hướng trong phòng cầu xin: “Tố Trân , con đem cửa mở ! Mẹ con chịu ủy khuất, nhưng con cũng thể loại chuyện , chúng đều là nhân của con a, con đây là gì? Cứ như nữa là thật sự xảy đại sự đó!”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

“Tố Trân , con đem cửa mở , ba con, chị dâu con, sẽ giúp con. Chuyện hôm nay chúng coi như phát sinh, con đừng sợ, khẳng định che chở con.”

 

Ngoài phòng tiếng kêu la cầu xin nôn nóng ngừng truyền , Trì Tố Trân chút nào động lòng, trong mắt ngược hiện lên vẻ khoái ý.

 

Thạch Anh bình tĩnh , bà hướng trong phòng cầu xin: “Tố Trân, xin ngươi, thực xin , thực xin ! Là ngoan độc, một chị dâu . Ngươi đem Tiểu Bảo trả cho , ngươi đem cửa mở , bảo đảm, bảo đảm...”

 

“Ta về bao giờ ngươi, bao giờ mắng ngươi. Ngươi thích thế nào thì thế đó, ngươi ăn gì liền ăn nấy, ngươi thích ở trong nhà bao lâu thì ở. Ô ô ô, Tiểu Bảo còn đến 6 tuổi , ngươi nhẫn tâm .....”

 

...

 

Cố Vân Châu cùng Kiều Giang Tâm đến hiện trường, liền thấy vài đại hán đang cố gắng dỡ bản lề cửa, nhưng cửa chống từ bên trong quá chặt, mặc kệ dùng sức thế nào, cánh cửa vẫn nhúc nhích.

 

Khói đặc từ nóc nhà bốc lên càng lúc càng lớn, tiếng ho khan từ trong phòng truyền cũng càng thêm kịch liệt.

 

Ngoài phòng, Thạch Anh quỳ mặt đất dập đầu, Trì mẫu cũng vẻ mặt hoảng sợ, mặt còn chút máu.

 

Người vây xem xung quanh cũng nhỏ giọng nghị luận.

 

“Ai nha, dáng vẻ . Đây là thù oán gì với nhà đẻ lớn ? Đốt nhà , còn nhốt con bên trong. Chậc chậc chậc, mệt lão Trì phu thê thương nó như , đây là dưỡng kẻ thù mà.”

 

Một qua đường rõ nguyên do, tò mò hỏi: “Sao thế? Nhà đẻ? Phóng hỏa là con gái? Ta còn tưởng là con dâu nhà chồng tra tấn chứ.”

 

Một phụ nữ gầy gò nhỏ giọng : “Con dâu gì, quỳ mặt đất mới là con dâu. Bên trong là con gái ly hôn trở về. Nghe lúc hạ d.ư.ợ.c đàn ông, bò lên giường để gả . Gả thì bức chồng uống t.h.u.ố.c độc, con trong bụng nhà chồng sảy, ly hôn trở về.”

 

“Mấy con đàn bà ly hôn mấy ai ? Nhà ai con gái ly hôn? Muốn , Trì gia lúc liền nên đem rước về. Ngươi xem, hại hại .”

 

...

 

Cố Vân Châu theo thử dỡ cửa, nhưng thành công.

 

Trong phòng, Trì Tố Trân cũng bắt đầu ho khan kịch liệt. Khói đặc sặc nàng thể hô hấp, nước mắt nước mũi cùng chảy.

 

Nàng đột nhiên điểm hối hận, nàng c.h.ế.t.

 

Nàng tiến lên mở cửa, nhưng cái tủ ở huyền quan (lối ) bốc cháy, còn kịp qua, nàng lửa l.i.ế.m một cái, lui về.

 

“Cứu mạng a, cứu mạng a ~”

 

Nàng bắt đầu hoảng sợ hướng bên ngoài cầu cứu.

 

“Mẹ, cứu con, con c.h.ế.t ~”

 

Thạch Anh lời , hận đến độ sắp nôn máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-306-trong-luc-nguy-cap.html.]

 

Cố Vân Châu sợ bà kích thích bên trong, vội vàng : “Chú ý cảm xúc! Bảo bọn họ lấy khăn lông ướt, che miệng mũi, phủ thêm chăn, dội nước lên !”

 

Thạch Anh kiềm chế hận ý trong lòng, đỏ mắt nôn nóng hô: “Tố Trân, ngươi phòng bếp! Đi phòng bếp lấy khăn lông ướt cho Tiểu Bảo che miệng mũi! Múc nước dội lên Tiểu Bảo!”

 

Kiều Giang Tâm lời , cả sửng sốt một chút.

 

Nàng lầm ? Vừa Thạch đồng chí kêu là Tố Trân?

 

Trì Tố Trân?

 

Ngay lúc nàng đang nghi hoặc, một lão nhân nhà bên cạnh ở cửa c.h.ử.i ầm lên.

 

“ĐM nhà mày Trì Quốc Lượng! Lão tử ở sát vách nhà chúng mày cũng là đổ tám đời mốc! Lão tử cho ngươi , con giày rách nhà ngươi phóng hỏa, nếu mà ảnh hưởng đến nhà , lão tử lộng c.h.ế.t cả nhà chúng mày!!!”

 

“Mẹ nó, lúc liền nên tham rẻ, ở chung tường với chúng mày!”

 

Cố Vân Châu đến đó ánh mắt sáng lên, đầu hướng Trì phụ : “Phòng bếp nhà ông ở vị trí ?”

 

Hắn chỉ về phía lão nhân đang c.h.ử.i mắng.

 

Trì phụ gật gật đầu.

 

Cố Vân Châu xoay liền hướng trong nhà lão nhân.

 

Trì phụ thấy Cố Vân Châu như là chủ ý, vội vàng theo phía .

 

“Ai, các ngươi gì, đây là nhà , ngoài.....”, Lão nhân duỗi tay cản .

 

Cố Vân Châu một phen đẩy ông : “Vị đại thúc , nhân mệnh quan thiên!”

 

Lão nhân trợn mắt: “Bọn họ chính tìm c.h.ế.t thì quan cái rắm gì! Trì Quốc Lượng là đáng đời, một con hàng đền tiền (ám chỉ Trì Tố Trân) mà cứ như bảo bối mà bưng, ly hôn còn rước về, cho cả cái phố thanh danh đều .”

 

Cố Vân Châu để ý đến lão nhân ngăn cản, một cái lướt qua ông , chạy tới bức tường sát vách Trì gia, gõ gõ.

 

“Thật là tường ngăn cách! Mau, ông bảo bên trong dùng khăn lông che miệng mũi trốn ở phòng bếp! Mau tìm cây búa, đập nát mặt tường , thể tới!”

 

Lão nhân đương trường liền nhảy dựng lên: “Đánh rắm! Nhà bọn họ phóng hỏa đốt nhà, dựa cái gì đập tường nhà ? Nếu lửa cháy lan sang nhà , ngươi phụ trách ?”

 

Thạch Anh lảo đảo vọt , liền hướng lão nhân quỳ xuống: “Bạch thúc, nếu là ảnh hưởng nhà ngài, bồi tiền cho ngài, bồi tiền! Trì gia bồi còn Thạch gia chúng ! Tiểu Bảo chính là ngài lớn lên a, Bạch thúc ~”

 

Trì mẫu cũng theo vọt : “Lão Bạch, Lão Bạch, hai nhà chúng chút xích mích, nhưng hiện tại liên quan đến mạng a. Chờ bọn nhỏ nhà cứu , bảo lão Trì nhà dâng xin ngài.”

 

Bạch lão đầu phất tay: “Người nhà các ngươi c.h.ế.t sống liên quan gì đến ? Ta cũng chỉ căn nhà , lửa lớn mà cháy qua, cả nhà chúng ? Ngươi há mồm liền bồi ? Trì gia cái đ* gì cũng cháy hết , lấy cái trứng mà bồi ? Còn ngươi, ngươi một đứa con gái xuất giá, còn thể chủ Thạch gia? Ta cho các ngươi , tưởng đập tường nhà , cửa !”

 

Người khác cũng để ý Bạch lão đầu ngăn cản. Thấy Thạch Anh cùng Trì mẫu cuốn lấy Bạch lão đầu, vài Trì phụ hô hào, nhắm ngay vách tường Cố Vân Châu chỉ mà đập.

 

Trong phòng, tiếng kêu của Trì Tố Trân càng ngày càng yếu, tiếng của Tiểu Bảo ngừng hẳn.

 

Thạch Anh phồng hai mắt, c.h.ế.t lặng đối với đang đập tường mà phanh phanh phanh dập đầu, cái trán tràn m.á.u tươi cũng cảm giác .

 

“Cầu xin các ngươi, cầu xin các ngươi nhanh lên a, nhanh lên! Cứu nó, cứu nó, cứu con trai !!!”

 

Thanh âm bi thiết, xong đều khó chịu.

 

Cố Vân Châu cũng nôn nóng thôi, đoạt lấy cây búa lớn trong tay một thanh niên, đem hết lực, hướng tới vách tường hung hăng đập qua.

 

“Rầm, rầm, rầm!”

 

Dưới sự nỗ lực của , vách tường đập một cái lỗ to bằng cái thùng nước.

 

Khói đặc nhanh chóng từ cửa động vọt , hun mấy ho khan thôi.

 

“Khụ khụ khụ ~”

 

 

Loading...