Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 305: Phóng hỏa tự sát
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:05:15
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Hợp tác xã , Kiều Giang Tâm cùng Cố Vân Châu trong miệng đều ngậm một cái túi nilon to bằng bàn tay.
Bên trong túi nilon chính là nước ga vị quýt.
Cố Vân Châu ven đường tiểu điếm, nhẹ giọng hỏi: “Sắp đến giờ cơm trưa , bọn họ việc cần bao cơm ?”
Kiều Giang Tâm lắc đầu: “Bọn họ đều là thợ trấn. Hôm qua giá là giá bao cơm tháng. Đợi lát nữa bọn họ trở về ăn cơm, chúng cũng trở về ăn cơm. Hôm nay Liêu thím (Liêu Phúc Trân) thịt gà ăn đấy.”
Khi đang chuyện, phía truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Kiều Giang Tâm chỉ cảm thấy một lực mạnh đ.â.m vai , nàng lảo đảo ngã sang bên cạnh.
Cố Vân Châu tay mắt lanh lẹ, chạy nhanh ôm trong lòng ngực, ánh mắt lạnh lùng về bóng dáng phụ nữ tóc tai bù xù phía .
“Đi kiểu gì ? Đụng .”
Người phụ nữ như là , hai tay nắm chặt, điên cuồng chạy về phía .
Kiều Giang Tâm sửng sốt: “Ủa, hình như là nhân viên bán hàng họ Thạch ở Hợp tác xã ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Kiều Giang Tâm từng mua ít đồ ở chỗ Thạch Anh (vợ Trì Bỉnh Khâm). Lần Tần Tuyết viện, nàng đây mua đồ, mang đủ tiền, nhờ đối phương đem đồ giữ , nàng về lấy tiền. Thạch Anh thật đúng là bán cho khác, giữ cho Kiều Giang Tâm.
Hơn nữa thái độ phục vụ của đối phương cũng giống như những bán hàng khác, kiên nhẫn, cao cao tại thượng, cho nên Kiều Giang Tâm đối với bà ấn tượng cũng tệ lắm.
Vừa dứt lời, phía vang lên tiếng bước chân vụn vặt, vài cá nhân theo phía Thạch Anh, chạy về phía .
“Mau, mau, xong , Thạch Anh cũng là xui xẻo tột cùng, gặp loại em chồng .”
Kiều Giang Tâm vội vàng giữ chặt một thím: “Thím, thế ạ? Sao đều chạy về phía ?”
Kia thím gân cổ lên : “Cháy , đằng cháy! Nghe là một phụ nữ ly hôn, cùng chị dâu cãi , ở trong nhà phóng hỏa tự sát, còn đem cháu trai nhốt ở trong phòng!”
Cố Vân Châu vốn là quân nhân, bắt cóc trẻ con phóng hỏa, lập tức bước nhanh theo mấy phía .
Kiều Giang Tâm cũng chạy nhanh theo hướng về phía .
...
Tại cửa một căn phòng đang bốc khói đặc, Thạch Anh điên cuồng đập cửa: “Trì Tố Trân, ngươi cái con tiện nhân! Ngươi c.h.ế.t thì tự c.h.ế.t, ngươi dựa cái gì mà mang theo con trai ? Ngươi mở cửa, ngươi mở cửa! Ngươi đem Tiểu Bảo trả cho !!”
Trì mẫu ( Trì Tố Trân) đất đập đùi: “Oan nghiệt a, oan nghiệt a! Tố Trân , con thể chuyện ngốc như a!”
Trì phụ (ba Trì Tố Trân) một phen kéo Thạch Anh , lui về phía vài bước lấy đà, nhấc chân hung hăng đá cửa.
“Rầm, rầm ~”
Cửa lớn là gỗ đặc, cài chốt từ bên trong, căn bản đá .
Trong phòng, tiếng hoảng sợ của Tiểu Bảo vọng , còn kèm theo tiếng ho khan kịch liệt.
“Ô ô ô, ~, ~, cứu con, Tiểu Bảo sợ hãi, ~”
Thạch Anh càng nóng nảy, mất lý trí, ở cửa điên cuồng c.h.ử.i ầm lên.
“Trì Tố Trân ngươi cái con tiện nhân! Ngươi bản lĩnh thì nhắm ! Ngươi đối với một đứa nhỏ mà cũng xuống tay, ngươi cái loại đàn bà ngoan độc liền xứng ! Con trai ngươi rời ngươi, là nó lựa chọn chính xác nhất.....”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-305-phong-hoa-tu-sat.html.]
Trì mẫu lồm cồm bò dậy: “Anh Tử, Anh Tử (tên mật của Thạch Anh), con đừng kích thích nó nữa, nó các con bức điên .”
Thạch Anh đầu kéo lấy cổ áo Trì mẫu, hai mắt đỏ ngầu, bốp bốp hai cái tát liền ném ở mặt bà .
“Ngươi cái lão tiện nhân, nếu hai , lão bất tử các ngươi nuông chiều, nó nào dám loại chuyện ? Ta cho các ngươi , ngươi nhất nên cầu nguyện Tiểu Bảo việc gì, bằng , lão nương cho bộ Trì gia các ngươi đền mạng cho Tiểu Bảo nhà !!!!”
Trì phụ mặt đen : “Ồn ào cái gì, chạy nhanh, gọi đây phá cửa a!”
...
Trong phòng, Trì Tố Trân sô pha đang bốc cháy, bên ngoài tiếng la tiếng mắng chửi, trong mắt hiện lên khoái cảm trả thù.
Dù nàng cả đời đều huỷ hoại. Ly hôn, con , thể cũng hỏng , thanh danh cũng còn.
Vốn dĩ cho rằng nhà đẻ sẽ là đường lui duy nhất của , kết quả Thạch Anh, con tiện nhân , suốt ngày cho nàng xem sắc mặt.
Anh trai thì về phía Thạch Anh, ngay cả cha luôn luôn yêu thương , cũng bắt đầu trách cứ , bảo nhường nhịn.
Nàng dựa cái gì mà nhường nhịn? Đây là nhà Trì Tố Trân nàng từ nhỏ lớn lên, dựa cái gì Thạch Anh gả tiến , nơi liền nhà của nàng?
Nàng đang ở cữ ( sảy thai) a, nàng là bệnh!
Bọn họ là nhất của , bọn họ hẳn là chiếu cố , quan tâm !
Sáng nay, nàng chẳng qua là ăn mất chén canh trứng chưng cho Tiểu Bảo, Thạch Anh, con tiện nhân , cũng dám động thủ với nàng.
Ngay cả trai Trì Bỉnh Khâm cũng quát lớn nàng: “Tố Trân, em tuổi cũng nhỏ, hiểu chuyện một chút ? Trong nhà đều em nháo thành bộ dáng gì? Em ngoài mà một chút, đều đang bàn tán về Trì gia chúng thế nào, chê chúng . Chúng thể vì em , đều , thể lương tâm. Em thế nào cũng nháo cho trong nhà gà bay ch.ó sủa mới chịu ?”
Nàng bất quá là cãi hai câu: “Trong nhà thiếu hai cái trứng gà , Tiểu Bảo thể ăn, dựa cái gì em liền thể ăn? Em cũng là một phần tử của nhà , em là em gái ruột của , em đang ở cữ, em cũng yêu cầu dưỡng thể.”
Thạch Anh lời liền c.h.ử.i ầm lên: “Ngươi mang về nhà một phân tiền nào ? Thân thể ngươi là hỏng ? Ngươi ăn, ngươi lên Trần gia bảo Xa Kim Mai chưng cho ngươi ăn ! Ngươi tự chưng ăn, cũng đến mức tức giận như . Ngươi dựa cái gì cướp canh trứng của Tiểu Bảo nhà ? Ngươi là sinh chắc? Lúc , cần thêm phiền toái cho trong nhà. Ngươi nếu điều như , nhân lúc còn sớm cút cho ! Ta nghĩa vụ hầu hạ ngươi!”
Trì phụ Trì mẫu tưởng xen , cũng Thạch Anh phun cho một trận m.á.u chó.
Đợi Thạch Anh cửa , Trì phụ Trì mẫu trò mặt Trì Tố Trân liền thương lượng tìm cho nàng một nhà chồng mới, thậm chí đem nàng giới thiệu cho đứa con trai tàn phế, xí của lão chủ tiệm quan tài.
Trì Tố Trân chịu nổi, cùng cha cãi hai câu.
Bị Trì phụ chỉ mũi mắng: “Ngươi rơi xuống kết cục , căn bản một Trần Văn Đức sai, ngươi cho rằng ngươi liền sai ? Ngươi còn chướng mắt ? Ngươi tư cách gì chướng mắt ? Người còn ghét bỏ ngươi là đồ đàn bà ly hôn, còn thể sinh con . Ngay cả chuyện ngươi thương , chúng đều là giấu , mới nguyện ý gặp mặt.”
“Bằng , liền cái thằng con trai tàn phế xí cũng nhất định trúng ngươi.”
Trì mẫu thì khuyên nàng: “Tố Trân , Trần Thắng tuy rằng lớn lên khó coi một chút, nhưng nhà họ Trần tay nghề, cửa hàng. Lại còn ở trấn, ngay mặt chúng , cần xuống đồng, chúng còn thể trông chừng. Gả chồng gả chồng là để cơm ăn áo mặc, lớn lên ích lợi gì?”
“Trần gia liền Trần Thắng là một đứa con trai, trong nhà điều kiện cũng kém, còn chê ngươi từng ly hôn. Chỉ cần ngươi gả qua, hảo hảo sinh hoạt, qua hai năm điều dưỡng thể, nếu thể hoài thai, ngươi đời cũng coi như là chỗ dựa .”
“Huống chi, chúng đều ở mặt, bọn họ khi dễ con. Người hiện tại cũng là xem con tuổi trẻ, hơn nữa mang cái danh từng học đại học....”
Trì Tố Trân càng nghĩ càng cảm thấy đời của còn hy vọng, sống như còn bằng c.h.ế.t cho xong.
Nàng hận Trần Văn Đức, hận Trần gia, cũng hận cha hiểu , hận trai che chở , hận Thạch Anh đối với từng bước ép sát.
Nàng bọn họ hối hận, nàng Thạch Anh hối hận.....