Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 295: Quá thân
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:05:05
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy hai em Kiều Hữu Phúc kiên quyết, Kiều Giang Tâm cũng tranh cãi nữa.
“Được , hai còn lấy hàng ? Hai tìm dì Lưu (Lưu A Hà) . Trong tiệm con chắc nhiều tiền mặt , con bưu điện một chuyến. Chúng chia , lát nữa xong xuôi thì về đây ăn cơm, ăn xong chúng cùng về trấn.”
Chờ Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài cửa, Cố Vân Châu lúc mới bước tới: “Anh cũng về trấn.”
Kiều Giang Tâm mặt đầy bất đắc dĩ: “Anh về gì? Anh việc gì, cứ theo em chạy lung tung gì?”
Cố Vân Châu yếu ớt hỏi: “Vậy em bao lâu? Ngày mai về ?”
Kiều Giang Tâm nghĩ nghĩ: “Không rõ nữa, chắc mấy ngày. Mẹ em với bác gái cả đều đang trông con nhỏ. Mua nhà xong, em cũng ở phụ dọn dẹp nhà cửa. Nếu ba em họ mua để ăn, tầng một chắc chắn bày đủ loại hàng hóa. em cũng xem qua, tình hình bên trong thế nào, cần sửa chữa lớn .”
Cố Vân Châu mấy ngày, lập tức : “Lần , đau chân, xin Vương phó viện trưởng mấy miếng cao dán mang xuống cho .
Em cũng mà, tuổi lớn , cơ thể lúc nào cũng chỗ thoải mái. Bọn là con cháu, rảnh thì tiện thể ở bồi hai ngày.”
Kiều Giang Tâm , về lấy sổ tiết kiệm ngoài.
Cố Vân Châu vội vàng đuổi theo: “Đi lấy tiền cũng thể một , cùng em, an hơn.”
“Này, hai đấy…”, Lưu Hân Nghiên thấy cũng định theo, liền Hồ Xương Lương đến ăn cơm kéo .
“Này , thấy phiền hả? Người hai vợ chồng gì thì , cứ theo gì?
, đồng chí Cố đến giờ vẫn chút tiến triển nào, là tại quá vướng mắt đấy.
Một chút tinh ý cũng , y tá ở bệnh viện quân y kiểu gì nữa. Cậu học hỏi chị Vân y tá nhà một chút …”
Lưu Hân Nghiên mấy lời , lập tức dừng bước, cô đầu lườm Hồ Xương Lương một cái, miệng giọng âm dương quái khí.
“Ồ, còn ‘chị Vân y tá, chị Vân y tá’, gọi thiết ghê nhỉ. đúng đúng, chỉ chị Vân y tá của là chu đáo, chỉ chị Vân y tá của là dịu dàng nhất. Anh cẩn thận cái đầu to của Tiểu Huệ đập cho vỡ đấy.”
Hồ Xương Lương cũng giận, tự tìm một bàn xuống: “Nói còn thích . Cho bát canh dê, với lấy hai cái bánh bao thịt băm loại to, đĩa , lấy cái đĩa cho rót giấm.” Lưu Hân Nghiên lấy hai cái bánh bao đưa qua, từ bàn bên cạnh cầm cái đĩa cho , gọi Lưu A Hà múc canh , vơ một vốc hạt dưa xuống đối diện bàn Hồ Xương Lương.
“Sao, cứ ‘chị Vân y tá’ suốt ngày, léng phéng ? Đừng quên đối tượng đấy.”
Hồ Xương Lương ngẩng đầu Lưu Hân Nghiên, hỏi ngược : “Sao thế, với Tiểu Huệ ưa ? Sao giờ còn bênh vực nó? Với cái kiểu như gà chọi của hai , mà léng phéng, nên vui sướng khi gặp họa ?”
Lưu Hân Nghiên trợn mắt lườm: “Tiểu Huệ rốt cuộc coi trọng điểm nào của chứ? Dẻo mỏ, trêu hoa ghẹo bướm, chẳng trách nó tức giận.”
Hồ Xương Lương : “Nó thật cũng coi trọng . Chỉ là bên cạnh nhiều quá, nên nó tự cho là thôi.”
Lưu Hân Nghiên mắt sáng lên vẻ hóng hớt: “Ý gì?”
Hồ Xương Lương : “Bọn lớn lên cùng , nó ở mặt bao giờ cái vẻ ngượng ngùng của con gái. Tuy danh nghĩa là đối tượng của nó, nhưng sinh nhật , thích ăn gì, nó chẳng bao giờ nhớ. Có khi lễ tết rủ nó chơi, nó thà chơi với khác chứ với . Khi nào ai chơi cùng, nó mới nhớ đến . Còn chơi cùng, chắc nửa năm nó cũng chẳng nhớ đến . Chính nó cũng nhận , nó ỷ , giống như ỷ ba .”
Lưu Hân Nghiên tin: “Viện cớ, chính là léng phéng, nên mới .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-295-qua-than.html.]
Hồ Xương Lương : “Cậu , bọn từ nhỏ cùng học. Bài tập của nó thường xuyên là , nước mũi của nó cũng thường là lau giúp. nó cũng lẽo đẽo theo .
Sau lên cấp ba ở nội trú, nhà vệ sinh cách ký túc xá xa, buổi tối nó dám , lôi cùng. Nó nó sợ, còn bắt cả nhà vệ sinh nữ, xổm ở hố bên cạnh đợi nó.
Trời lạnh giặt đồ, nó đều tìm . Bọn mỗi ngày mang gạo đến nhà ăn trường hấp cơm, đều là hấp cho nó, thức ăn cũng là mang cho nó. Ngay cả áo lót với b.ăn.g v.ệ si.nh cũng là mua cùng nó. Nói thật, Thái Tiểu Huệ gần như là do một tay nuôi lớn, còn hiểu nó hơn cả chính nó.”
Lưu Hân Nghiên chút kinh ngạc: “Vậy thì ?”
Hồ Xương Lương chút hổ: “Thật sự là quá , cứ như con gái ruột . cảm thấy nếu thật sự kết hôn…
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Ui, nghĩ thôi thấy kỳ cục . Thỏ còn ăn cỏ gần hang mà.
Thật , nó bây giờ chỉ là quen chăm sóc thôi, chứ là tình yêu nam nữ, tin là nó đối với cũng chắc .”
Lưu Hân Nghiên : “ thấy nó ‘ mà’, chỉ vì cửa tiệm khen vài câu, mà nó suýt nữa ăn tươi nuốt sống . Sao cho rằng nó chắc ?”
Hồ Xương Lương hì hì: “ thử hai . Cứ là cưới quách , nào cô cũng lắp bắp bảo … mấy ngày dám gặp . Sau đó bảo 'thôi cứ chờ chút ', là cô thở phào nhẹ nhõm rõ rệt. còn nhờ bố Thái (bố của Tiểu Huệ) hỏi dò, cô bảo cô , dù cứ thấy như bây giờ là .”
Lưu Hân Nghiên trợn mắt lườm: “Không thể hiểu nổi.”
...
Hai em Kiều Hữu Phúc thiếu 900, nhưng Kiều Giang Tâm rút hẳn một ngàn đồng , cộng thêm 300 khối trong tiệm, tổng cộng chuẩn một ngàn ba.
Nhà ở thôn Cao Thạch thể bỏ, đồ đạc cũng thể dọn hết lên trấn. Cho nên dù căn nhà trấn cần sửa chữa lớn, thì ít nhất cũng mua sắm bộ đồ đạc.
Cơ bản nhất là đóng tủ, giường, các loại đồ dùng gia đình, lặt vặt cũng tốn ít tiền. Cô sợ tiền trong tay ba và bác cả đủ.
Kiều Hữu Tài và Kiều Hữu Phúc Kiều Giang Tâm về trấn, nên cũng nhập thêm ít đồ.
Ăn cơm xong, Kiều Giang Tâm dặn dò công việc trong tiệm, mấy tay xách nách mang, vác vác khiêng khiêng, cùng về quê.
Đến trấn, dỡ đồ đạc từ mui xe ô tô xuống, Kiều Hữu Tài liền chỉ căn nhà ngói hai tầng khang trang ở ngã tư cách đó xa cho Kiều Giang Tâm xem.
“Giang Tâm, con xem, , dẫn con vòng quanh bên ngoài xem một vòng.”
Chuyển đồ đạc đặt lên sân bằng phẳng căn nhà hai tầng, Kiều Hữu Tài liền hưng phấn giới thiệu cho Kiều Giang Tâm.
“Chủ nhà , sân bằng từ đường cái đến cửa mấy mét đều là của họ. Nào, con qua bên hông xem, con thấy , từ bên hông lát đá phiến xanh đến tận cái gờ đất đều là của . Bây giờ ở thì thoải mái, đợi Giang Mục, Hoa Hoa, Xuyên Tử chúng nó lớn, bọn đập , xây kiểu cửa đối cửa, hai căn. Tầng một vẫn cửa hàng…”
Kiều Giang Tâm lướt qua, đất đai đúng là nhỏ. Quán Thực Hương của cô 120 mét vuông, cộng thêm cái sân nữa là hơn 200 mét vuông, mà chỗ còn lớn hơn cả quán Thực Hương cộng sân của cô.
Quan trọng nhất là nó là một mảnh đất hình chữ nhật vuông vức.
Căn nhà hiện đang để trống, hai màu rõ rệt, lầu một là gạch xanh, phần tường gần mặt đất 1 mét đều mọc rêu xanh, gạch cũng chuyển sang màu đen. Gạch lầu hai màu thiên về vỏ quýt, thấp hơn lầu một nhiều, chắc là cơi nới .
Hai bên cổng chính đều là cửa sổ hoa xi măng đúc rỗng, thể thấy phận chủ cũ tầm thường. Chỉ một điều đáng tiếc là sàn ngăn giữa lầu một và lầu hai là bê tông cốt thép, mà là gác xà gỗ lớn, bên trải ván gỗ.