Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 291: Trần Văn Đức đòi ly hôn
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:05:01
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gọi món xong, Thái Tiểu Huệ hất cằm về phía Kiều Kiến Quốc: “Ngẩn đấy gì? Đưa tiền.”
“Ồ ồ…”, Kiều Kiến Quốc móc túi hỏi: “Bao, bao nhiêu?”
Lưu Hân Nghiên mí mắt cũng thèm nhấc: “Ba món tổng cộng ba đồng bảy, cơm nước bao đủ.”
Kiều Kiến Quốc rút từ trong ví một tờ năm đồng.
Lưu Hân Nghiên nhận tiền xoay : “Chờ chút, đồ ăn lên ngay đây.”
Thái Tiểu Huệ bóng lưng Lưu Hân Nghiên, vô cùng tò mò về thái độ của đối với Kiều Kiến Quốc.
“Kiều Kiến Quốc, khai thật , gì? Sao ai cũng ghét thế?”
“Kiều Kiến Quốc, đang hỏi đấy.”
Kiều Kiến Quốc cạn lời: “Cô đừng ồn, để nghĩ .”
Ngừng ít nhất mười mấy giây, Kiều Kiến Quốc mới lên tiếng: “Chắc là tại Kiều Giang Tâm nuôi lớn, nên bọn họ đều thích .”
“Phụt~”
Thái Tiểu Huệ phun thẳng một ngụm ngoài.
“Cậu Giang Tâm nuôi lớn? Đầu úng nước ? Cậu bao nhiêu tuổi, nó bao nhiêu tuổi?”, Thái Tiểu Huệ trợn mắt như gặp ma.
Kiều Kiến Quốc do dự một chút, vẫn gật đầu.
“ chỉ nghĩ nguyên nhân đó thôi. Dù thì em thằng Lại Tử cũng nuôi , vợ chồng Kiều Kiến Hoa cũng nuôi , ba cũng nuôi . Bọn họ ai cũng bảo là nuôi , ai cũng ghét . Chắc Kiều Giang Tâm cũng vì lý do đó.”
“ hơn nó 4 tuổi, mà nó từ nhỏ , đến chín tuổi nghỉ học đồng. Còn , ở nhà ăn , chỉ ăn , còn giành lấy đồ nhất…”
Ánh mắt Thái Tiểu Huệ Kiều Kiến Quốc thêm vài phần ghét bỏ. Chẳng trách ghét , là ngoài mà xong cũng thấy ghét.
Lưu Hân Nghiên ghé quầy thu ngân, về bàn của Kiều Kiến Quốc, khó hiểu hỏi: “Giang Tâm, đuổi ngoài ?”
Kiều Giang Tâm cúi đầu xem sổ sách thu chi mấy ngày nay: “Chúng mở quán ăn, đến tiêu tiền, kiếm tiền, đuổi gì?”
Kiều Kiến Quốc ăn uống xong, lân la lết tới lết lui, thế nào mò đến tận quầy thu ngân.
Mặt tươi lấy lòng: “Cái đó, Đại Nha ~”
Kiều Giang Tâm biếu một cái xem thường: “Gì, chuyện thì , cho dễ .”
Kiều Kiến Quốc nghẹn họng, ấp úng vài giây mới : “ Tiểu Huệ cô mới về làng cách đây lâu. hỏi thăm một chút về nhà Nhị Thương Pháo, với cả… tình hình nhà .”
Kiều Giang Tâm gắt: “Muốn thì tự về mà xem.”
Giọng Kiều Kiến Quốc nặng trĩu: “ dám.”
Lúc Kiều Giang Tâm mới thèm liếc Kiều Kiến Quốc: “Cậu mà cũng chuyện dám ?”
Kiều Kiến Quốc chua chát: “Haiz, dài dòng lắm. Nhị Thương Pháo… nó xảy chuyện cũng phần trách nhiệm. Lúc là rủ nó ngoài bôn ba.”
“Ai, mười một năm đấy. Đời mấy cái mười một năm cơ chứ? Huống chi, thời gian dài như , bao nhiêu là biến cố, ai mà . Nếu nó vẫn về, còn mặt mũi nào mà về? Mà về thật, thì cũng đợi nên trò trống gì .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Kiều Giang Tâm khẩy một tiếng: “Cậu đúng là thật đấy, vẫn còn thời gian quan tâm khác cơ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-291-tran-van-duc-doi-ly-hon.html.]
Tuy cô ghê tởm nhà họ Kiều cũ, nhưng vứt bỏ ân oán cá nhân mà , nhà họ Kiều bao giờ với Kiều Kiến Quốc. Đặc biệt là Lôi Hồng Hoa, vì thằng con trai cố gắng , bà thể là náo loạn long trời lở đất, vợ chồng Kiều Kiến Hoa suýt nữa thì tan nhà nát cửa, ngay cả bản bà cũng sắp toi đời.
Thôi, liên quan đến . Quan hệ giữa cô và Kiều Kiến Quốc cũng chẳng gì, nhà họ Kiều cũ gặp xui xẻo, cô còn vui.
Đối mặt với sự châm chọc mỉa mai của Kiều Giang Tâm, Kiều Kiến Quốc cũng chẳng thèm để ý. Dù từ nhỏ đến lớn, mấy ai cho sắc mặt .
“Sau khi tách nhà, các ăn khấm khá nhỉ, giờ còn hộ kinh doanh cá thể nữa. Cô giỏi hơn chúng . đây… À, cái đó, thể đừng với trong làng là gặp ở huyện Ninh ?”
Kiều Kiến Quốc xong, cũng đợi Kiều Giang Tâm trả lời, xoay bỏ .
Kiều Giang Tâm bóng lưng cô độc của Kiều Kiến Quốc, tên khốn hình như đổi ít. Trước lúc nào cũng mang cái thái độ ăn no chờ c.h.ế.t, bây giờ thế mà nên trò trống gì đó.
...
Trạm y tế trấn.
Trì Tố Trân kéo lê thể mới sảy thai xông phòng bệnh của Trần Văn Đức.
“Trần Văn Đức, Trần Văn Đức, dậy ngay cho ! Anh trai đồn công an bắt , mà còn ngủ ? Anh hại thê t.h.ả.m như , giờ còn hại cả trai ! Đã tỉnh thì mau theo đến đồn công an cho rõ ràng, bảo họ thả !”
Trì Tố Trân gào thét điên cuồng về phía Trần Văn Đức, ánh mắt hận thù như tóe lửa đốt cháy .
Bây giờ nhà đẻ vì chuyện của Trì Bỉnh Khâm mà gà bay ch.ó sủa. Thạch Anh (vợ Trì Bỉnh Khâm) xông thẳng đến bệnh viện c.h.ử.i cô là chổi, là yêu tinh hại , ngay cả ba cũng bắt đầu trách cô.
Trải qua bao nhiêu chuyện, Trì Tố Trân hiểu rõ, bây giờ cô chỉ thể dựa nhà đẻ.
Nếu trai thật sự mệnh hệ gì, đừng Thạch Anh sẽ tìm cô liều mạng, ngay cả ba cũng sẽ tha thứ cho cô.
“Có hả? bảo đồn công an rõ ràng, bảo họ thả ! Trần Văn Đức, nợ từ kiếp ? Anh hại cả đời , hại c.h.ế.t con trai còn đủ ? Giờ còn tai họa cho nhà đẻ nữa?” Trần Văn Đức Trì Tố Trân với ánh mắt phức tạp.
Hắn tài nào liên hệ đàn bà đầu bù tóc rối, điên cuồng và tiều tụy mắt , với một Trì Tố Trân thanh lịch nhã nhặn của kiếp .
Rất nhanh, sự phức tạp trong mắt chuyển thành hận thù. Chẳng trách kiếp sống c.h.ế.t đồng ý cho cưới Trì Tố Trân, bởi vì loại phụ nữ như Trì Tố Trân chỉ thể đồng cam, thể cộng khổ.
Hắn bằng giọng tàn nhẫn: “Trì Tố Trân, cô đừng lúc nào cũng như nợ cô. Là ép cô cưới ?
Rõ ràng là cô gài bẫy ! Cô mất con, chẳng lẽ mất con ? Anh trai cô ở đồn công an ít nhất mạng vẫn còn, còn thì ?”
“Trì Tố Trân, nợ cô, nhà chúng càng nợ cô! Cô tự vỗ n.g.ự.c mà nghĩ xem, nhà bạc đãi cô bao giờ ?
Tiền thách cưới, nhà cô bao nhiêu là bấy nhiêu. Đón dâu, nhà cô khó thế nào thì khó thế đó. Về nhà , cô coi ba như ba ruột mà hiếu thuận ? Cô gánh vác trách nhiệm mà một con dâu nên gánh vác ?
, nhà điều kiện bằng nhà cô, nhưng chuyện khi cưới cô mà.
Nếu thể một con dâu Trần gia đúng nghĩa, thì lúc cô chạy đến gài bẫy gì?
Trì Tố Trân, vốn dĩ lựa chọn hơn! Nếu vì cô, nhà rơi cảnh ! Nhà họ Trần chúng nợ cô, ngược , là cô nợ chúng !”
Trì Tố Trân mắt long lên sòng sọc, thể tin nổi đàn ông lấy là một con quỷ dữ thế . Cô hít sâu một , đè nén hận thù trong lòng.
“ đến đây để cùng giảng đạo lý lớn, phân bua ai đúng ai sai. chỉ hỏi , thế nào mới chịu thả trai ?”
Trần Văn Đức khẩy: “Thả trai cô ? Được thôi. Bảo ba cô đến đây chuyện ly hôn, chuyện bồi thường. Các bức tử , còn phá nát tang lễ của , tụ tập gây rối đ.á.n.h , cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua ? Không khả năng!”
Nói đến đây, giọng chùng xuống, trong mắt lóe lên sự tính toán: “Tuy nhiên, nếu chúng ghét như ch.ó với mèo, cũng cần tiếp tục giày vò nữa. nghĩ đây cũng là điều cô …”