Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 289: Gặp lại Kiều Kiến Quốc
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:04:58
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng bao, chủ nhiệm Triệu chỉ mấy vị khách, giới thiệu cho Kiều Kiến Quốc và Tiểu Trương: “Nào, Kiến Quốc, Tiểu Trương, đây là chị Lưu, bên thu mua của tiệm cơm Trứng Muối, đây là giám đốc Lý…”
Kiều Kiến Quốc tươi như ông già tám mươi cặp con trai sinh đôi, ánh mắt mấy vị khách hàng gọi là dịu dàng như nước.
Liếc mắt một vòng, nó chứ, là tiền !
Trong đầu, một Kiều Kiến Quốc phiên bản tí hon bắt đầu đếm tiền: “Ba mươi, bốn mươi, năm mươi, tui~, sáu mươi, tám mươi, chín mươi…”
“Đây là Kiến Quốc bên phòng tiêu thụ của xưởng rượu chúng , còn đây là Tiểu Trương.”
Chủ nhiệm Triệu dứt lời, Kiều Kiến Quốc lập tức xách bình rượu lên, khom lưng rót cho các vị.
“Ui chao, các vị đều là rồng phượng giữa loài cả! Được chung bàn ăn cơm với các lãnh đạo, Kiều Kiến Quốc đây thật sự là tam sinh hữu hạnh! Tới tới tới, đây là sản phẩm mới mà xưởng rượu chúng nghiên cứu phát triển, các lãnh đạo kiến thức sâu rộng, xin nếm thử đ.á.n.h giá giúp. Nếu thể cho chúng vài ý kiến quý báu, xưởng rượu chúng vô cùng cảm kích…”
Tuy màn trình diễn của Kiều Kiến Quốc lố, nhưng cái chân thành! Nụ gọi là còn cưng nựng hơn cả vợ, còn cung kính hơn cả cha.
Chị Lưu thu mua là một phụ nữ trung niên, thấy Kiều Kiến Quốc cúi đầu khom lưng định rót rượu cho , chị liền nở một nụ xã giao, vươn tay định che miệng ly.
lời từ chối còn kịp thốt , Kiều Kiến Quốc lanh tay lẹ mắt thu tay rót rượu về.
“A, xem cái đầu óc của , chị là phụ nữ, phụ nữ thích uống rượu .”, Nói ngửa đầu gọi phục vụ bên ngoài: “Phục vụ, mang cho vị tỷ tỷ xinh ưu nhã một chai nước ga!”
Chị Lưu thấy Kiều Kiến Quốc ép rượu như những khác, nụ mặt cũng trở nên chân thành hơn nhiều.
“Ngại quá, uống rượu.”
Kiều Kiến Quốc vội vàng xua tay: “Không , là sơ suất, chị Lưu đừng trách tội là may .”
Nói xong, Kiều Kiến Quốc đặt m.ô.n.g xuống ngay cạnh chị Lưu.
Tuy đối phương là phụ nữ, nhưng lúc mới cửa, Kiều Kiến Quốc thấy rõ cái vị giám đốc Lý còn kéo ghế cho chị cơ mà.
Chị Lưu để mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, trông chừng bốn mươi tuổi, dáng mập nhưng bảo dưỡng .
“Chị Lưu, chị ba mươi nhỉ? Da dẻ chị bảo dưỡng mướt mát quá, em thấy thiết , cái khí chất ưu nhã trí thức , là công tác văn hóa.”, Kiều Kiến Quốc khen chân thành.
Bị khen thẳng thừng như , chị Lưu ngượng ngùng: “Ôi, , bốn mươi .”
Phục vụ bước tới, Kiều Kiến Quốc vươn tay nhận chai nước ga mở cho chị Lưu: “Chị Lưu dỗ em đấy , trông chị chỉ hơn em vài tuổi là cùng…”
Tiểu Trương bên cạnh chị Lưu hằn đầy nếp nhăn, Kiều Kiến Quốc khen da đối phương như trứng gà bóc, lập tức cảm thấy bái phục sát đất cái bản lĩnh trợn mắt dối của Kiều Kiến Quốc.
Một bữa tiệc chiêu đãi kết thúc, khách và chủ đều vui vẻ, hợp đồng với tiệm cơm Trứng Muối cũng thuận lợi ký kết thành công.
Lúc về, chị Lưu còn đặc biệt chỉ định Kiều Kiến Quốc phụ trách việc giao nhận rượu cho cả ba nhà hàng của .
Sau khi tiễn khách , chủ nhiệm Triệu vỗ vỗ vai Kiều Kiến Quốc, ha hả: “ ngờ hôm nay thuận lợi đến , Kiến Quốc , tiền đồ đấy, lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-289-gap-lai-kieu-kien-quoc.html.]
Kiều Kiến Quốc rót cho chủ nhiệm Triệu một ly nước ấm, một vẻ mặt nịnh nọt: “Đều là nhờ chủ nhiệm Triệu dạy dỗ phương pháp, theo lãnh đạo như ngài là phúc khí của em. Tới tới, chủ nhiệm Triệu, ngài uống ly nước ấm giải rượu, ngài vì công ty vất vả quá, uống nhiều chắc khó chịu lắm? Giờ ngài về nhà về công ty ạ? Em yên tâm, để em đích đưa ngài về.”
Tiểu Trương vội vàng chen lên: “ đúng đúng, chủ nhiệm Triệu, em và Kiều cùng đưa ngài về.”
Từ nhà chủ nhiệm Triệu bước , Tiểu Trương với Kiều Kiến Quốc đầy thán phục: “Anh Kiều, lợi hại thật! Nghe tổ trưởng tổ tiêu thụ bên sắp chuyển , với công trạng của , chủ nhiệm Triệu coi trọng như , em thấy cái ghế tổ trưởng đó chắc chắn là của .”
Kiều Kiến Quốc và Tiểu Trương cũng lăn lộn cùng ba bốn tháng, hai đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, quan hệ tệ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Nghe Tiểu Trương tâng bốc, Kiều Kiến Quốc đắc ý vỗ vỗ vai : “Tiểu Trương, đợi trẫm đăng cơ, sẽ phong ngươi Cửu Thiên Tuế.”
Tiểu Trương đá cho một phát: “Đi mà Cửu Thiên Tuế nhà ngươi, ngươi mới là thái giám!”
Kiều Kiến Quốc nghiêng né đòn: “Thế đợi trẫm đăng cơ, phong ngươi Thái tử nhé?”
“Ối giời, còn chiếm hời của tao.”
Ngay lúc hai đang đùa giỡn, cách đó xa bỗng truyền đến tiếng gọi chắc chắn của Thái Tiểu Huệ: “Kiều Kiến Quốc?”
“Ủa, thật là ? Cậu đến đây gì thế? Đến tìm dượng ?”
Kiều Kiến Quốc thấy là Thái Tiểu Huệ, vội nhe răng : “Đồng chí Thái , ôi chao, lâu gặp xinh ! Cô đến thăm chủ nhiệm Triệu ? Chủ nhiệm Triệu uống rượu xong, bọn yên tâm nên đưa ngài về, đây, mới từ lầu xuống.”
Thái Tiểu Huệ vuốt vuốt b.í.m tóc, liếc mắt đ.á.n.h giá đối phương từ xuống : “Trông ăn mặc cũng dáng phết, xem ở xưởng rượu cũng tệ nhỉ.”
Kiều Kiến Quốc ưỡn ngực: “Hì hì, cái cảm ơn đồng chí Thái lúc giới thiệu với chủ nhiệm Triệu, cũng cảm ơn chủ nhiệm Triệu con mắt tinh đời. Phải , chuyện còn cảm ơn cô tử tế. Nếu cô nhặt từ ngoài đường về, gì của ngày hôm nay. Vừa chiều nay việc gì, là cô nể mặt, để mời cô một bữa cơm nhé.”
Tiểu Trương điều, : “Cái đó, Kiều, em còn chút việc, em về công ty đây. Lát nữa tan em quẹt thẻ giúp , việc thì cứ , cần chạy về.”
Kiều Kiến Quốc gật đầu: “Ok, cảm ơn nhé, mai mời uống nước ga.”
Tiểu Trương , Thái Tiểu Huệ mới : “Cậu đúng là cảm ơn tử tế đấy. Chờ một lát, mang ít đồ lên cho dì cả , xuống ngay đây.”
Kiều Kiến Quốc đút tay túi quần, dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Được, cô , đây đợi.”
Chẳng mấy chốc, Thái Tiểu Huệ từ lầu chạy xuống: “Đi thôi.”
Kiều Kiến Quốc lẽo đẽo theo Thái Tiểu Huệ, móc từ trong túi 30 đồng đưa cho cô: “Nè, là nợ tiền cô thì sẽ trả, cả vốn lẫn lời nhé.”
Thái Tiểu Huệ cũng chẳng khách khí, nhận tiền đút ngay túi: “Ồ, cũng giữ chữ tín phết nhỉ. khách sáo nhé, đây là đáng nhận.”
“Sao ? Xem bộ dạng của , ở xưởng rượu chắc tệ hả?”
Giọng Kiều Kiến Quốc đầy đắc ý: “Chỉ bằng tài năng của Kiều Kiến Quốc , cái vẻ ngoài già trẻ đều mê , đừng là khách hàng mang tiền đến, chỉ cần , ngay cả quỷ cũng dỗ cho sống . cô , từ lúc xưởng rượu tiêu thụ, ngoài đường dòng qua mà cứ như là tiền trôi qua … Haiz, trời sinh tài ắt chỗ dùng! Lúc ở nhà, cả làng ai cũng coi thường , giờ nghĩ , mới chính là hy vọng của cả làng đấy chứ. Đợi phất lên, sẽ cầm tiền về ném thẳng mặt bọn họ, đó dựng một cái bia, khắc ghi sự tích quang vinh của Kiều Kiến Quốc …”
Thái Tiểu Huệ khóe miệng giật giật, đúng là đồ hổ, bốc phét ngượng mồm. Nếu vướng hai hòn bi dái, chắc gã bay lên trời luôn .
“Thôi thôi, đừng nổ nữa. Đã mời ăn cơm thì để chọn chỗ. bạn mở tiệm cơm đối diện bệnh viện, mùi vị ngon tiếng đấy, chúng đến đó .”