Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 266: Con sẽ ăn cơm thật no, mau lớn lên

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:29:02
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Cố Vân Châu dẫn chạy đến nhà khách, Văn Đồng và Từ Tử Tình chạy mất. Hắn chỉ lấy thông tin đăng ký trọ của hai ở quầy lễ tân nhà khách.

 

Đại Vương cuống lên, sợ của tiệm Thực Hương sẽ đổ hết tội lên đầu . “Chúng , chúng bến xe chặn họ, họ nhất định sẽ xe, chúng đuổi theo…”

 

Cố Vân Châu lạnh lùng liếc Đại Vương một cái: “Đuổi cái gì? Dù đuổi kịp thì ? Cậu bằng chứng chứng minh là họ sai ? Chuyện nếu thật sự rùm beng lên Cục Công An, bọn họ chắc , nhưng hai đứa nhóc các thì chắc chắn chuyện! Tuổi còn nhỏ lo học hành, cái chuyện .”

 

Đại Vương cúi đầu dám lên tiếng, mặc cho Cố Vân Châu mắng mỏ.

 

Nhìn bộ dạng của Đại Vương, Cố Vân Châu bỗng nhớ đến bản ngày xưa cũng từng cúi đầu chịu ông nội răn dạy. Anh dịu giọng: “Bao nhiêu tuổi ?”

 

“Mười sáu tuổi rưỡi.”, Đại Vương lí nhí.

 

“Tên là gì?”

 

“Vương Mãn Phúc.”

 

Cố Vân Châu vóc dáng của từ xuống : “Vừa cầm đồ từ Thực Hương chạy một mạch đến đây, chạy một mạch về?”

 

Đại Vương dám ngẩng đầu, khẽ “ừm” một tiếng.

 

Cố Vân Châu chắp tay lưng về, thằng nhóc đường ngay lẽ , nhưng thể trạng đúng là hạt giống để bộ đội.

 

Đại Vương thấy Cố Vân Châu , cũng dám lên tiếng, cứ thế lẳng lặng theo xa gần.

 

“Nhà còn ai?”

 

“Còn một cô, cô thỉnh thoảng sẽ mang ít đồ về thăm . Trước đây ở với ông nội, nhưng ông mất năm .”

 

“Vậy giờ chỉ còn ?”

 

còn cô, cô mỗi tháng đều đến thăm , cô sẽ mang đồ cho .”

 

“Cậu với thằng nhóc trói quen thế nào? Một ngàn đồng cũng cần, còn nguyện ý lấy đổi cho nó?”

 

“Chúng quen ở bờ sông, lúc bắt cá. Em trai nó ngã xuống sông, là vớt lên. Sau đó nó nhận đại ca, dẫn nó kiếm tiền. bảo Tiểu Đào gì, nó đều theo, nó tin như , thể bỏ mặc nó . cả, nhưng nó thể chuyện gì.”

 

“Ồ, còn dẫn kiếm tiền cơ ? Dựa trộm cắp để kiếm tiền ?”, Cố Vân Châu khẩy. “Có nghĩ đến ?”

 

Giọng Đại Vương vô cùng bình thản: “ vẫn luôn tìm việc , nhưng ở hai nơi, một chỗ chê ăn nhiều quá, một chỗ chê nhỏ quá. chịu cái kiểu đó nên bỏ ngang nữa. Sau , nghĩ tới, sống ngày nào ngày đó thôi.”

 

Mã Đào và Đại Vương vì thái độ nhận sai thành khẩn nên đưa đến Cục Công An. mấy cú đ.ấ.m của Quả Đào cũng chịu , hai ép việc trong tiệm nửa tháng, tiền công để bồi thường cho Quả Đào. Thím Ba tạp vụ trong bếp đuổi việc, chuyện gói gia vị trong thùng sắt là bà cho Từ Tử Tình .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-266-con-se-an-com-that-no-mau-lon-len.html.]

 

Nửa tháng , Bành Chí Hoa đến thăm Lưu Hân Nghiên. Lúc mang theo Đại Vương.

 

Đại Vương xách một cái bao tải rách, với Mã Đào đang tiễn : “Anh Cố với bộ đội lương, chờ lĩnh lương, sẽ gửi tiền về cho . Cậu ngốc lắm, đừng nhận bừa ai đại ca, lo mà nuôi em trai em gái cho . Chờ nên trò trống, sẽ đưa ăn sung mặc sướng.”

 

Nói xong, Đại Vương đầu với Cố Vân Châu: “Anh Cố, cho dù bộ đội khổ thế nào, nhất định sẽ cố gắng thành , sẽ thất vọng.”

 

Cố Vân Châu lúc chỉ là quý trọng tiềm lực của Đại Vương và tinh thần vứt bỏ, từ bỏ đồng bọn của . Vì mới thuận nước đẩy thuyền giới thiệu Đại Vương bộ đội. Gieo nhân lành ắt gặt quả . Anh ngờ hành động hôm nay của , mang về cho một vị tướng lĩnh trung thành và đáng tin cậy.

 

Cuối tháng, Kiều Giang Tâm về nhà đầy tháng cho con của bác cả. Cố Vân Châu và Lưu Hân Nghiên, hai cái đuôi, cũng đòi về thăm ông Trình.

 

Tần Tuyết tháng ở cữ chăm sóc , cả lẫn hai đứa con đều trắng trẻo mập mạp. Ngược , Liêu Phúc Trân già trông thấy. Người tuy tiều tụy nhưng tinh thần , chuyện cũng còn cẩn thận dè dặt như , thực sự giống như một nhà.

 

Hứa Ngũ sáng sớm gánh rau nhà trồng và trói thêm một con gà đến thôn Cao Thạch.

 

“Ông ơi ~”, Trụ Tử thấy ông, vui mừng chạy về phía Hứa Ngũ. Hứa Ngũ mặt mày rạng rỡ, dang tay luồn qua nách Trụ Tử, nhấc bổng bé lên. “Ha ha ha, Trụ Tử của ông cao lên .”

 

Liêu Phúc Trân đón: “Chứ nữa? Một bữa ăn hết hai bát cơm đầy, học về đến giờ cơm kêu đói, buổi chiều còn ăn dặm thêm một bữa.”

 

Hứa Ngũ hắc hắc ngớt, ông đặt Trụ Tử xuống ướm thử : “Đã cao đến n.g.ự.c ông , năm nay cao lên ít nhỉ, cứ đà , sang năm vọt lên một cái, chắc là đến vai ông .”

 

Kiều Hữu Tài và Kiều Hữu Phúc hôm nay ngoài, tiếng chuyện bên ngoài cũng . “Thúc, đến .” Nhìn thấy rau và gà trong sọt của ông, Kiều Hữu Phúc cất giọng trách móc: “Sao mang đồ đến nữa , thúc cứ như , con chào đón nhé. Trong nhà thiếu gì cả, thúc thế con áy náy quá.”

 

Sống chung với nhà họ Kiều một năm, Hứa Ngũ cũng tính tình em Kiều Hữu Phúc, chuyện cũng còn khách sáo như . Ông nghiêm mặt: “Hầy, , mang đến cho ăn, mang cho Trụ Tử với Tiểu Tuyết, cho Tiểu Tuyết lợi sữa. Con gà đang đẻ trứng, nuôi đẻ trứng cũng , nó đẻ mấy lứa .” Ông xách con gà từ trong sọt , cởi dây thừng nhét lồng gà. “ ngày nào cũng bắt gà cho ăn , đây là con duy nhất trong nhà đấy. Đợt bà Trụ Tử ở bên , cũng rảnh chăm, bắt thẳng qua đây nuôi chung luôn cho tiện.”

 

Nhét gà lồng xong, ông lấy từ đống rau năm quả trứng gà, chìa cho Kiều Hữu Phúc xem: “Cậu xem con gà cũng chí khí, đẻ trứng nhỏ , hì hì.”

 

Kiều Hữu Phúc thở dài: “Thúc, thúc xem…” Hắn định , mấy quả trứng gà thúc cũng mang đến, thúc giữ mà ăn chứ. miệng, vì thật tâm thương ông bà già, nhưng lời , ông bà nhạy cảm khi nghĩ chê mấy quả trứng gà .

 

Lời Kiều Hữu Phúc , nhưng Trụ Tử . “Ông, ông cần đưa hết cho cháu , ông bà cũng ăn nữa.”

 

Hứa Ngũ đưa trứng gà cho Liêu Phúc Trân, đưa tay xoa đầu Trụ Tử. “Ông ăn, Trụ Tử ăn, ăn trứng gà mau lớn.”

 

Mũi Trụ Tử cay cay, bé cúi đầu: “Vâng ạ, con sẽ ăn cơm thật no, mau lớn lên, đến lượt con thương ông bà.”

 

Hứa Ngũ hai câu, thấy em Kiều Hữu Tài lên núi đốn củi, theo cùng lên núi.

 

Kiều Giang Tâm đến nơi, Liêu Phúc Trân đang cùng Trụ Tử bận rộn trong bếp, Lưu A Phương cõng Giang Mộc giếng giặt đồ. Tần Tuyết đang ở trong phòng chăm con.

 

“Bác cả ~”, Kiều Giang Tâm đặt đồ xuống liền về phía phòng bác cả. “Giang Tâm về .”, Giọng Tần Tuyết lộ rõ vẻ vui mừng.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Loading...