Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 263: Cướp công khai, trộm lén lút
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:28:59
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Tử Tình đảo mắt, "Hay là con nhỏ nhà quê đó chê giá thấp, cố tình bộ tịch với chúng ?"
Văn Đồng lắc đầu, giọng điệu ghét bỏ: "Anh thấy giống, cứ như đứa trải sự đời, coi hai cái công thức nước lèo nhà quê đó như báu vật, dầu muối ăn, đúng là cổ hủ."
"Vậy cứ thế bỏ qua ?", Từ Tử Tình khẽ hỏi.
Văn Đồng thở dài: "Không đồng ý thì . Hôm nay thử đề nghị, bỏ vốn mở tiệm ở Quảng Châu, bảo nó lấy hai công thức đó góp cổ phần chia hoa hồng, thế mà nó cũng chịu, đúng là ngu xuẩn."
"Thôi, nếu việc thành thì mau về , lúc vắng nhà, lão Cả lão Hai mách lẻo với ông cụ."
Từ Tử Tình thấy Văn Đồng sa sút tinh thần, nũng lắc lắc vai : "Thôi mà, chẳng chỉ là hai công thức nước lèo , xem phiền não kìa. Chuyện em nghĩ cách cho..."
Nửa đêm cuối thu, giăng đầy trời, ánh trăng sáng tỏ rọi xuống mặt đất. Trừ bệnh viện xa xa còn hắt ánh đèn, cả con phố chìm giấc ngủ.
Hai bóng đen lượn lờ cửa tiệm Thực Hương một lúc, một móc con d.a.o nhỏ từ trong túi , lách khe cửa.
Then cửa gỗ vang lên một tiếng "cạch" nhỏ.
"Két~"
Phòng trong, Kiều Giang Tâm và bận rộn cả ngày đang ngủ say.
Tiểu Ngư đang lim dim ngủ gật ở sân đột nhiên mở mắt, vểnh tai lên ngóng, đó nghiêng đầu sủa hai tiếng.
"Gâu gâu gâu~"
Nó vươn móng vuốt cào cửa .
Căn phòng gần sân nhất, Quả Đào mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy.
"Làm gì thế ?"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lưu A Hà trở , lẩm bẩm: "Là con ch.ó ở sân đấy, ngủ , sắp dậy ."
Quả Đào nghiêng , nhắm mắt tìm tư thế thoải mái chuẩn ngủ tiếp.
"Cạch~"
Tuy nhỏ, nhưng cô hình như thấy thứ gì đó đụng ghế, đó là tiếng ghế xê dịch nhè nhẹ.
Cô mở choàng mắt dậy.
Sau đó chân trần xuống giường, nhón chân từng bước một ngoài.
"Xoảng~"
Là tiếng nắp thùng sắt hầm canh trong bếp dịch chuyển.
Quả Đào thở phào nhẹ nhõm, xỏ giày .
Hai nồi nước lèo quan trọng của tiệm đều hầm trong thùng sắt lớn bếp than từ khi ngủ. Cô tưởng Kiều Giang Tâm dậy xem lửa hoặc xem canh.
"Chị Giang Tâm, còn sớm mà..."
Quả Đào còn xong, thấy ánh trăng, một bóng giơ đèn pin, đang thò đầu thùng sắt lớn vớt cái gì đó.
Đối phương thấy Quả Đào cũng hoảng hồn, bất chấp nóng, nhặt túi gia vị vớt lên , đầu chạy ngoài.
"Đi mau." Nói xong, gã đầu xông ngoài.
"Bốp!!"
Quả Đào ở cửa gã tông ngã xuống đất.
"Các gì đấy?", Quả Đào lập tức bò dậy, túm lấy chân gã .
Trong đầu cô chợt hiện lên lời Lưu A Hà mấy ngày nay: "Nếu Giang Tâm bán bí phương nước lèo , liệu tiệm còn mở tiếp ?"
Quả Đào há miệng la lớn: "Mau tới đây, trộm! Trộm đồ!"
"Buông tay, buông tay !" Gã đàn ông phía Quả Đào túm chân, quýnh lên, co chân còn đá n.g.ự.c cô.
Gã chạy thấy đồng bọn theo kịp, vội hỗ trợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-263-cuop-cong-khai-trom-len-lut.html.]
"Tiểu Đào, mau lên!"
"Aaaa, mày buông tay !"
"Bụp! Bụp! Bụp!!"
Quả Đào đ.ấ.m liên tiếp mũi, lập tức kêu tiếng nữa. Cô cảm thấy cả mặt cay xè, một dòng ấm nóng chảy từ nhân trung.
hai tay cô vẫn ôm chặt lấy cái chân , c.h.ế.t buông.
Tiểu Ngư ở sân như cảm nhận điều gì, nó rướn về phía , kéo căng sợi dây thừng buộc cổ, đó giật mạnh cổ, dây xích lập tức tuột .
Nó lấy đà, hình cường tráng phóng một cái, nhảy vọt qua tường rào.
"Rầm rầm~", một trận bước chân hỗn loạn vang lên, là trong nhà thức dậy.
"Đại Vương, mau!" Gã Quả Đào túm chân đẩy đồng bọn một cái.
Gã tên Đại Vương lảo đảo: "Không , cùng ."
Nói xong, gã giơ con d.a.o nhỏ trong tay lên dọa Quả Đào: "Mau buông tay, tao đ.â.m c.h.ế.t mày!"
Vút một tiếng.
Một bóng đen mang theo gió lao tới, gã đàn ông cầm d.a.o lập tức húc bay ngoài.
Tiểu Ngư húc bay một tên, lập tức đầu ngoạm lấy gã đang Quả Đào ôm chân, quăng mạnh.
Gã đàn ông nghĩ thế nào, bất chấp đau đớn, vung tay ngược kẹp chặt cổ Tiểu Ngư, la lớn: "Đại Vương, mau!"
Gã húc bay lúc nãy thấy tình hình , bò dậy bỏ chạy.
Xoẹt~, đèn bật sáng.
Ánh đèn trong phòng sáng trưng. Kiều Giang Tâm chỉ thấy Quả Đào mặt đầy máu, đang ghì chặt một cái chân buông.
Mà gã Quả Đào ôm chân, hai tay đang siết chặt cổ Tiểu Ngư, một chân còn cũng quắp chặt lấy nó.
Tiểu Ngư đầu c.ắ.n một phát cánh tay gã, thoát , như một tia chớp lao ngoài đường.
Kiều Giang Tâm nghĩ ngợi, vớ lấy một cái ghế dài, khóa đầu gã đàn ông giữa hai chân ghế.
Lưu Hân Nghiên đầu tóc như tổ quạ xông từ phòng trong, chạy theo Tiểu Ngư ngoài. Thấy Tiểu Ngư đuổi theo về phía đầu hẻm xa xa, cô gọi lớn: "Tiểu Ngư, đừng đuổi nữa, về nhà!"
Tiểu Ngư đang lao phanh gấp , tiếc nuối về phía , đầu chạy về, nhà, nó gầm gừ gã đàn ông khống chế đất.
Trong phòng, Lưu A Hà giúp đè ghế, Kiều Giang Tâm lúc mới đỡ Quả Đào dậy.
"Em ngốc , trộm đồ thì kệ nó chứ, em đáng liều mạng thế ?"
Quả Đào thở hồng hộc, mắt đầy vẻ hoảng sợ, giọng gấp gáp: "Chị Giang Tâm, bọn họ... bọn họ trộm mất túi gia vị trong nước lèo . Gã lúc nãy chạy mất , mau đuổi theo!"
Kiều Giang Tâm nửa khuôn mặt đầy m.á.u mũi của cô, giận thương, vội giật giấy vệ sinh ở quầy thu ngân, vo thành cục đưa cho cô: "Đuổi cái gì mà đuổi, đây, nhét mũi ."
Nói xong, cô gọi Lưu Hân Nghiên : "Hân Nghiên, mau xem cho em , m.á.u mũi chảy ngừng kìa."
Lưu Hân Nghiên một cái, dùng tay nâng đầu cô lên: "Ngẩng đầu, cúi về phía . Lấy khăn lạnh đắp lên trán cho em ."
Quả Đào căn bản , cứ đòi cửa, giọng gấp gáp: "Chị Giang Tâm, túi gia vị trộm , dắt ch.ó đuổi chị. Túi gia vị trộm , em thấy mà. Còn một tên chạy nữa, mới chạy thôi, chắc chắn xa."
"Được , em đừng nữa." Kiều Giang Tâm gọi cô .
"Đuổi cái gì mà đuổi? Tối om thế , sống nữa ? Túi gia vị quan trọng mạng quan trọng? Với , chỉ túi gia vị cũng vô dụng. Lần đừng chuyện ngốc nghếch nữa. Lỡ bọn nó nổi khùng, đ.â.m em hai d.a.o thì ?"
Giọng Kiều Giang Tâm vô cùng nghiêm khắc.
Quả Đào đè mũi, há miệng, nhỏ giọng giải thích: "Em... em khó khăn lắm mới rời khỏi thôn Xuyên Tiền, em về đó nữa. Dì Hai nếu nước lèo lấy mất sẽ ảnh hưởng đến buôn bán của tiệm. Em... em mới sống mấy ngày tử tế, em sợ em còn chỗ nào để ..."
Kiều Giang Tâm thở dài, nỡ gì thêm.
Cô đầu gã chân ghế đè chặt đất cử động .
Vừa , cô liền sững sờ.