Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 252: Đều là một mảnh chân tình
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:21:38
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liêu Phúc Trân rửa bát xong, hắt nước , gom hết quần áo bẩn mà nhà họ Kiều một cái thùng, tính sáng mai mang giếng giặt.
Cây Cột tối nay ăn liền hai cái bánh bao thịt, còn uống một bát canh trứng gà. Cứ đà , chắc chắn còn cao to vạm vỡ hơn cả bố nó.
Liêu Phúc Trân lòng tràn ngập hạnh phúc. Nghĩ đến cháu trai ăn cơm miệng rộng, đeo cặp sách mới chỉ ở thành phố mới , khóe miệng bà cứ mãi thôi.
Sửa đống củi bên cạnh bếp lò, cẩn thận kiểm tra chuồng gà một nữa, Liêu Phúc Trân lúc mới về phòng.
“Thím Liêu, khoan hãy , đây một lát. Bọn chuyện bàn với thím.” Kiều Hữu Phúc gọi Liêu Phúc Trân.
“Ừ.” Liêu Phúc Trân xuống bàn, vô thức sang Tần Tuyết: “Có cần dìu cô dạo trong sân một lát cho tiêu cơm ? Kẻo mai vệ sinh mệt.”
“Mẹ, khoan hãy vội.” Tần Tuyết .
“Ai, Hữu Phúc , chuyện gì cần dặn dò thì cứ thẳng với , nhớ cả.” Liêu Phúc Trân Kiều Hữu Phúc, tưởng là mai hai em xa.
Kiều Hữu Phúc : “Thím , là thế . Khoảng thời gian phiền thím với chú Hứa quá.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Liêu Phúc Trân vội xua tay: “Ai, đừng thế, đừng . Cậu đấy, với chú Hứa nhà con cái. Tiểu Tuyết cũng như con gái ruột của . Với Cây Cột cũng ở đây. là vì Tiểu Tuyết với Cây Cột.”
“Các mà vì lo chuyện nhà, chậm trễ buôn bán, kiếm ít tiền , chẳng cũng ảnh hưởng đến Tiểu Tuyết với Cây Cột ?”
“Cậu xem bây giờ bao. Các kiếm tiền, chúng kiếm tiền, ở nhà cũng ăn theo bánh bao thịt.”
“Ha ha, vất vả gì . Cậu ở bên ngoài chạy vạy nuôi gia đình mới vất vả. Tiểu Tuyết m.a.n.g t.h.a.i cho cũng vất vả.”
“Chuyện nhà cần lo, coi chừng . Quần áo cho bọn nhỏ mặc lúc mới sinh, đều giặt sạch phơi khô, chuẩn cả . Cậu yên tâm ha...”
Kiều Hữu Phúc thấy lòng ấm áp vô cùng. Sự chu mà Liêu Phúc Trân dành cho ông, là thứ mà Kiều Cửu Vượng và Lôi Hồng Hoa bao giờ cho ông.
“Thím, cảm ơn thím nhiều lắm.” Kiều Hữu Phúc lời cảm ơn chân thành.
“Trong nhà thím trông nom, yên tâm . Không chỉ bây giờ, mà lúc Tuyết nó sinh xong, lẽ cũng nhờ thím giúp một thời gian. Thím đấy, trong bụng nó là song thai. Đến lúc sinh còn chịu khổ đến mức nào. kết hôn muộn, nhiều chuyện cũng rành, cũng trưởng bối chỉ bảo…”
Liêu Phúc Trân vội : “Chuyện ở cữ của Tuyết, cũng sắp xếp . với ông nội Cây Cột , chờ Tuyết nó cữ, bọn nhỏ dễ bế, cần đến nữa, mới về nhà. Cậu yên tâm, chắc chắn bỏ ngang giữa chừng .”
“Cái vụ ở cữ , nhất định kiêng cữ cho . Đây là chuyện cả đời. Lỡ mà mắc bệnh hậu sản, chịu khổ là đấy.”
Kiều Hữu Phúc cảm kích: “, đúng, ý cũng là . Đến lúc đó hai đứa nhỏ, lỡ Tiểu Tuyết sinh xong mà yếu , chỉ sợ luống cuống tay chân, cả lẫn con đều chăm sóc .”
“Thím , cũng coi thím là ngoài, nên thẳng luôn nhé. Thím cứ lo trong lo ngoài thế , cũng áy náy. Vừa chúng bàn, là trả lương cho thím . Khoảng thời gian , mỗi tháng trả mười đồng. Sau khi bọn nhỏ đời, lẽ sẽ vất vả cho thím nhiều hơn, chăm lớn chăm trẻ con, thì trả thím 20 đồng…”
Kiều Hữu Phúc lời còn xong, Liêu Phúc Trân bật dậy. Bà vội vàng giải thích: “Ối giời ơi, thế là đang tát mặt già của đấy ? Hữu Phúc ơi, qua đây giúp là vì tiền nhà chắc? Cậu mà nhắc đến tiền, về nhà ngay hôm nay đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-252-deu-la-mot-manh-chan-tinh.html.]
“Thím, thím xuống , hết.” Kiều Hữu Phúc cũng lên.
Tần Tuyết vịn bàn, giữ Liêu Phúc Trân : “Mẹ, đừng vội. Bọn con vì tiền, mà là thương con với Cây Cột. Mẹ Hữu Phúc hết .”
Liêu Phúc Trân thấy cô run rẩy lên, vội vàng đỡ cô xuống: “Cô dậy gì? Cái chân sưng vù như thế ?”
Kiều Hữu Phúc vội : “Thím, bọn thím thương bọn trưởng bối giúp đỡ. thể lợi dụng thím như . Thím xem, tuổi thím cũng cao mà còn lo toan trong ngoài.”
Liêu Phúc Trân : “Lợi dụng cái gì mà lợi dụng? Cây Cột đang nuôi ở đây ? Nào là áo bông mới, giày mới, cặp sách mới, học phí, vở bút, còn cả đồ ăn nữa.”
“Chứ nếu chỉ dựa với ông nhà , Cây Cột gì ngày lành . Phải , là nhà họ Hứa chúng ghi nhớ ơn của mới đúng.”
“Các sống , Cây Cột cũng nhờ. Hai vợ chồng già chúng trong lòng vui lắm. Chúng thấy các lợi dụng gì cả. Giúp các , chúng vui lắm. Chỉ sợ vô dụng, giúp gì thôi.”
Kiều Hữu Phúc thở dài: “Thím, trong lòng thím áy náy chuyện Cây Cột lớn lên sẽ về Hứa Gia Động, thấy với . Thật hai bác cần nghĩ . Lúc khi chuyện hôn sự, hai bác rõ điều kiện với . Đây là tự nguyện.”
“Với , Cây Cột kể cả về Hứa Gia Động, nó gọi là bố nữa ? Đứa trẻ hiếu thuận, mặc kệ nó họ , mặc kệ nó ở , nó hiếu thuận thì nó sẽ hiếu thuận. Đứa bất hiếu, thì kể cả đổi họ, kể cả ở ngay mặt, nó vẫn là bất hiếu.”
“Cây Cột hiểu chuyện, ngoan. Thím với Tiểu Tuyết dạy nó . tin nó là một đứa trẻ ơn.”
Liêu Phúc Trân gật đầu: “, Cây Cột nhà nhất định là một đứa trẻ .”
Kiều Hữu Phúc tiếp: “Số tiền , thím nhận, nhưng vẫn mong thím nhận lấy. Không vì cái gì khác, chỉ vì Cây Cột.”
Liêu Phúc Trân ngẩn . Bà chính là vì Cây Cột, nên mới thấy thể nhận tiền .
Kiều Hữu Phúc giải thích: “Nói thật, thím ở đây giúp đỡ, yên tâm chạy hàng bên ngoài, kiếm chỉ mười đồng, hai mươi đồng . Tiền thím đừng từ chối.”
“Sau Cây Cột về Hứa Gia Động, còn cưới vợ, sửa nhà. Cái nào cũng cần tiền.”
“Hai bác tuổi cũng cao, đều là gánh nặng của Cây Cột. Tiền hai bác nhận lấy, cũng là vì cho Cây Cột.”
“Bác cũng , tuổi cũng còn nhỏ, ngót nghét 40 mà con còn đời. Đợi con sinh , nuôi lớn cũng tốn ít tiền. Bây giờ thì còn kiếm chút tiền, kiếm nữa ai mà .”
“ Cây Cột lập gia đình mặc kệ, mà là lúc đó, bản cũng năm mươi mấy tuổi, hai đứa nhỏ mới mười mấy. sợ lúc đó lo chu hết .”
“Cho nên thím , tiền thím đừng khách khí với . Nhân lúc còn đang kiếm , cứ coi như là để dành cho Cây Cột .”
Liêu Phúc Trân mấp máy môi, sang Tần Tuyết.
Tần Tuyết gật đầu với bà: “Mẹ, bọn con thật lòng cần giúp đỡ. Số tiền bọn con cũng trả một cách cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, Cây Cột cũng là con của bọn con, cũng chỉ là tiền từ túi trái chuyển sang túi thôi.”
“Mẹ mà nhận, bọn con ngược trong lòng yên.”