Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 237: Ngươi còn là người không?

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:16:29
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Kiến Quốc sụt sịt mũi: “Nếu , các tin ?”

 

Thấy đối phương định giơ chân, Kiều Kiến Quốc chắp hai tay , lòng bàn tay hướng về mặt , giơ lên lá chắn: “Ấy , các đừng thô lỗ thế. , .”

 

“Mau !”, gã đàn ông hung hăng quát.

 

Kiều Kiến Quốc há miệng. Mẹ kiếp, gì bây giờ?

 

Hắn căn bản là chuyện gì đang xảy , tại đuổi theo, cũng tại đánh.

 

Hắn chỉ quen ba , mà với Thái Tiểu Huệ cũng .

 

Im lặng ba giây, thấy đối phương định động thủ, Kiều Kiến Quốc vội .

 

“Là bà !”, chỉ tay bà chị Tống.

 

“Bà ngoại tình! Vừa nãy cùng một gã đàn ông lén lút trong ngõ, lôi lôi kéo kéo. Gã đàn ông lôi kéo bà , chính là bố của con mụ chạy thoát . là quần chúng nhiệt tình con mụ kéo đến để bắt gian!

 

gì hết, với cô , mới gặp vài . Hơn nữa cũng quen các . Không liên quan đến ! Các đừng đ.á.n.h . Hu hu, đủ xui xẻo …”

 

Kiều Kiến Quốc mũi cay xè, giọng mang theo tiếng nấc.

 

Mặt bà chị Tống đỏ bừng: “Mày bậy! Mày mới ngoại tình!”

 

Kiều Kiến Quốc vội : “ đúng đúng, bậy, ngoại tình. Thật sự liên quan đến .”

 

Đáp là ba cái tát đầu: “Mày thật ? Hả?”

 

Kiều Kiến Quốc giơ tay lên đỡ loạn xạ: “A a a a! Các đừng khinh quá đáng! Có tin lão tử liều mạng với các ?

 

Đ* mày! Rốt cuộc chúng mày cái gì? Chúng mày thẳng , tao y như chúng mày , ?”

 

Bà chị Tống ngăn gã đàn ông : “Thôi, xem đúng là hiểu lầm thật.”

 

Kiều Kiến Quốc đang xin tha, câu , tức xì khói: “Con nó! Hiểu lầm mà bây giờ mày mới ? Lão tử suýt nữa chúng mày đ.á.n.h c.h.ế.t, giờ chúng mày bảo là hiểu lầm ? Có tin lão tử c.h.ế.t chúng mày ? Chúng mày còn là ?”

 

Gã đàn ông giơ nắm đấm: “Mày c.h.ử.i ai đấy? Ai là lão tử?”

 

Kiều Kiến Quốc rụt cổ , giọng điệu yếu xìu ngay lập tức, mặt mày nịnh nọt: “Ha hả, c.h.ử.i . Anh là lão tử.”

 

Bà chị Tống liếc đầu ngõ, với gã đàn ông: “Tứ Tử, đừng gây sự nữa, mau, đừng để xảy chuyện.”

 

Gã đàn ông hung tợn lườm Kiều Kiến Quốc một cái, vung vung nắm đ.ấ.m dọa . Kiều Kiến Quốc sợ hãi ôm đầu, co rúm một đống. Gã lúc mới hài lòng rời .

 

Ba , Kiều Kiến Quốc liền phịch m.ô.n.g bệt xuống đất.

 

“Cái thứ gì ! Lưu manh, du côn, đạo lý! Dân thành phố đúng là đồ vô văn hóa! Lũ chúng mày sớm muộn gì cũng tóm b.ắ.n hết! Một đám lưu manh, vũ phu, thổ phỉ…”

 

Hắn lôi hết những câu c.h.ử.i học ở thôn Cao Thạch mà rủa.

 

Cách đó xa, Thái Tiểu Huệ thấy ba mới lom khom, cảnh giác chạy .

 

“Này? Anh chứ?”, cô nhỏ giọng hỏi Kiều Kiến Quốc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-237-nguoi-con-la-nguoi-khong.html.]

“Mắt cô ? Cô mù ? Cô xem giống ? Cô hỏi câu thấy áy náy ?”

 

Kiều Kiến Quốc Thái Tiểu Huệ mà tức sôi máu: “Cô cút ! quen cô! Hai chúng huề , cô mau tránh xa !”

 

Thái Tiểu Huệ đưa tay định kéo dậy: “Sao vô dụng thế? Anh xem kìa, đ.á.n.h thành cái đầu heo . Anh phản kháng ?”

 

Kiều Kiến Quốc cảm thấy chỗ nào cũng đau: “Sao cô phản kháng? Cô giỏi thế cô chạy? Lão tử cứ tưởng cô gọi cứu viện, hóa cô trốn trong ngõ xem đ.á.n.h ?”

 

Kiều Kiến Quốc vịn tay Thái Tiểu Huệ, gắng gượng dậy, quẹt m.á.u mũi, gào lên như ch.ó săn: “Cô còn là ? Hả? Cô còn là ?

 

chỉ qua chào cô một câu, cô lôi chịu đòn . Cô lôi đến tự bỏ chạy. Cô còn trốn trong bóng tối xem đánh? hỏi cô, cô còn là ?”

 

Thái Tiểu Huệ mặt vô tội: “ tưởng là đàn ông, ít cũng đỡ đòn . Ai ngờ vô dụng thế.”

 

Kiều Kiến Quốc trừng mắt: “Cô mù ? mà hữu dụng thì dạo suýt c.h.ế.t đói ngoài đường ?”

 

“Ấy , đừng nữa, nhanh lên.”, Thái Tiểu Huệ tóm lấy Kiều Kiến Quốc, lôi .

 

“Này, cô gì nữa?”, Kiều Kiến Quốc kéo lảo đảo, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

 

Thái Tiểu Huệ bực bội: “Cái đồ tiền đồ ! Bị đ.á.n.h thành thế báo thù ?”

 

Kiều Kiến Quốc giãy giụa la: “ tiền đồ đấy! báo thù! Cô buông !”

 

Thái Tiểu Huệ cứ thế lôi Kiều Kiến Quốc : “Gan bé thế, phế vật thế , đáng đời suýt c.h.ế.t đói ngoài đường. Anh mà đổi, thì còn c.h.ế.t đói nữa.”

 

c.h.ế.t đói ngoài đường cũng !”, Kiều Kiến Quốc vẫn giãy giụa.

 

“Anh tìm việc ? một tin, cùng , sẽ cho .”

 

! C.h.ế.t đói còn hơn c.h.ế.t vì đánh!”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

“Đồ nhát gan! Chúng theo xa xa, xem bọn họ ở . Lần nguy hiểm.”

 

Nghe đến tin tức việc , Kiều Kiến Quốc do dự: “Thật nguy hiểm? Cô… cô mà dám lừa , tha cho cô .”

 

Hai lén lút bám theo bà chị Tống và hai gã , mãi đến khi thấy họ một căn nhà ngói cũ kỹ ở khu Nam Thành.

 

Thái Tiểu Huệ thấy bà lão mở cửa, vội vàng kéo Kiều Kiến Quốc thụp xuống.

 

Cô nhận bà lão đó, chính là chồng của bà chị Tống, cùng bà mang hàng đến tiệm của Hồ Xương Lương.

 

Đối phương cảnh giác ngoài một lúc, đó mới đóng cửa .

 

Thái Tiểu Huệ dậy, nhanh chóng quét mắt xung quanh, ghi nhớ địa điểm, đầu ngay.

 

Kiều Kiến Quốc che con mắt vẫn còn đang chảy nước, vội vàng lẽo đẽo theo : “Nhiệm vụ thành đúng ?”

 

Thái Tiểu Huệ gật đầu, móc từ trong túi hai đồng đưa cho Kiều Kiến Quốc: “Anh cầm lấy.”

 

Kiều Kiến Quốc hai đồng bạc trong tay, ném thẳng : “Ai thèm tiền của cô! tin tức việc !”

 

Thái Tiểu Huệ : “ rảnh. sắp một vụ lớn. Hai đồng cứ cầm mua t.h.u.ố.c mà bôi. Chuyện của xong, sẽ đến chỗ cũ tìm .”

 

 

Loading...