Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 233: Hồ Xương Lương bị đâm
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:16:26
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ai mua thịt lừa đấy?”, Kiều Giang Tâm tảng thịt lừa bàn, hỏi.
Bành Chí Hoa : “ mua. Con bé Hân Nghiên đây vì mấy cái sủi cảo thịt lừa mà nhè. Lát nữa cho nó ăn một bữa no nê.”
Lưu Hân Nghiên vội vàng lôi quà : “Giang Tâm, đây là quà em mua cho chị. Còn cái , cái là cho dì Hai với Ali.”
Biết là thêm Quả Đào, Lưu Hân Nghiên còn chuẩn thêm cho Quả Đào một cái nơ buộc tóc bằng lụa.
Quả Đào vui mừng khôn xiết, cô bé ngờ cũng phần.
Kiều Giang Tâm liếc cái túi lớn bên cạnh tảng thịt lừa, ngạc nhiên Cố Vân Châu: “Đây là cho em ?”
Cố Vân Châu xuống cái bàn bên cạnh, ánh mắt trìu mến Kiều Giang Tâm, :
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“À, đặc sản Tế Châu. Trước mang quà cho em , cũng mua gì. Thấy Hân Nghiên thích ăn nên mua cho em một ít.”
Kiều Giang Tâm mở túi , bên trong đồ đạc ít: một túi đồ ăn vặt, còn kẹp tóc, khăn lụa, và cả một cây bút máy.
Cô lấy cây bút máy kiểu nữ .
Cố Vân Châu giới thiệu: “Em thường xuyên ghi sổ sách và học tập. Anh thấy cây bút của em dễ dùng lắm, nên tiện đường mang về cho em một cây. Người bán hàng giới thiệu kiểu dành cho nữ đồng chí dùng, nhẹ và trơn, hợp với em lắm.”
Sợ Kiều Giang Tâm khách sáo với , còn thêm: “Em đừng khách khí với . Anh ăn trực uống chực ở đây, em cũng chịu lấy tiền. Nếu em còn khách sáo, cũng ngại dám đến ăn cơm nữa.”
Kiều Giang Tâm phản bác: “Sao mà giống . Anh với Hân Nghiên giúp em bao nhiêu việc, còn thường xuyên mua thức ăn đến. Em cũng chỉ vung mấy nhát xẻng ăn theo thôi. Cây bút máy rẻ .”
Bành Chí Hoa vội ngắt lời: “Đây là Vân Châu tự lên tận cửa hàng Bách hóa chọn đấy. Em mà khách sáo là uổng phí tâm tư của . Em nhận lấy mới vui. Nếu thấy áy náy quá, lát nữa cho bọn một bàn tiệc thịt lừa là .”
Kiều Giang Tâm cũng cao nữa, thầm nghĩ tìm cơ hội khác đáp lễ là .
“Được! Hôm nay ăn tiệc thịt lừa.”
Cất hết đồ đạc phòng , Kiều Giang Tâm xách tảng thịt lừa định bếp.
“Mọi chơi một lát, em xử lý chỗ thịt lừa .”
Lưu A Hà ý tứ, theo trong: “Giang Tâm, dì cùng con. À, Quả Đào, con trông coi khách bên ngoài nhé.”
“Vâng ạ.”, Quả Đào chút rụt rè đáp.
Cô bé dì Hai , mấy khi chính là cổ đông lớn của tiệm. Cô bé sợ, sợ gì , với chị Giang Tâm cần cô bé nữa.
Lúc cô bé mới đến, cô bé với chị Giang Tâm là chỉ cần bao ăn ở là . cô bé mới một tuần, chị Giang Tâm gọi cô bé , là mỗi tháng cho cô bé mười hai đồng, hơn nữa sẽ cho cô bé , bảo cô bé tự cất mà mua đồ dùng.
Một tháng mười hai đồng! Cả đời cô bé bao giờ thấy nhiều tiền như . Được ăn ngon, ở , còn tiền lương. Cô bé vô cùng trân trọng công việc khó khăn mới .
Ngoài phòng khách, Lưu Hân Nghiên trở môi trường quen thuộc, sức sống tràn trề. Cô bên cạnh lồng hấp giúp khách lấy bánh bao, gặp khách quen còn nhiệt tình bắt chuyện vài câu.
“Chào bác Bảy! Lâu gặp, trông bác khỏe .”
“Ừ, về . Dạo về quê việc. Ha ha, nhớ các cháu quá, nên vội vàng về đây.”
Cố Vân Châu thấy Bành Chí Hoa cứ chằm chằm Lưu Hân Nghiên, bèn nhỏ giọng : “Thương thầm từ nhỏ, khó khăn lắm mới từ hôn. Phải nắm chặt cơ hội , cẩn thận thằng Âu Dương Nhược Phi nó đuổi đến tận Ninh huyện, đến lúc đó chẳng còn phần của .”
Bành Chí Hoa vốn đang ngắm nụ rạng rỡ của Lưu Hân Nghiên mà sướng thầm, đến đây khỏi sững .
“Gì? Thằng khốn Âu Dương Nhược Phi đó còn đuổi đến tận đây á?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-233-ho-xuong-luong-bi-dam.html.]
Cố Vân Châu : “Tính tình nó ngoài công việc thì chẳng mặn mà với ai. bao năm nay con gái vây quanh nó cũng ít, ngoài Hân Nghiên , thấy nó để ý ai khác ?
Dù cũng lớn lên cùng . Một cứ quấn lấy bỗng dưng bỏ , nó quen.
Hơn nữa, Hân Nghiên là đến thẳng nhà họ Âu Dương từ hôn, Âu Dương Nhược Phi còn . Nếu , chừng nó tìm đến thật đấy.”
Bành Chí Hoa lập tức sốt ruột: “Nó mà dám đến, đ.á.n.h c.h.ế.t nó.”
Cố Vân Châu khích: “Cậu cũng thể ở đây mãi. Nhiều nhất là chiều nay về đơn vị . Lần gặp mặt còn là lúc nào. Hay là, khi , thẳng luôn .”
Bành Chí Hoa gì.
Kiều Giang Tâm bận rộn cả buổi trưa, ba món chính: sủi cảo thịt lừa, thịt lừa xào lăn, và thịt lừa hầm củ cải.
Phó viện trưởng Vương cũng gọi sang "ăn chực", cộng thêm Kiều Giang Tâm, một bàn tròn năm .
Phó viện trưởng Vương nuốt miếng thịt lừa hầm mềm rục trong miệng, gắp sang món sủi cảo: “Bảo ‘ trời thịt rồng, đất thịt lừa’.”
“Các kiếm món thế? Lần các sủi cảo, gọi ? góp tiền mà.”
Lưu Hân Nghiên miệng nhai đầy đồ ăn, rõ tiếng: “Em với Cố tổng cộng mới ăn thứ ba. Hai đều là Bành kiếm . Lần tốn bao nhiêu công mới giật một cân thịt, sủi cảo còn đủ bọn em ăn, bác già còn Ninh huyện là địa bàn của bác cơ mà? Bác mà kiếm, bọn em cũng nguyện ý góp tiền.”
Bành Chí Hoa gắp một miếng thịt lừa cho Lưu Hân Nghiên: “Cô thích thì tìm.”
Lưu Hân Nghiên vội gật đầu: “Ừm, em thích. Nếu kiếm thì quá. Phó viện trưởng Vương mới là sẽ góp tiền kìa.”
Kiều Giang Tâm miếng thịt Bành Chí Hoa gắp bát Lưu Hân Nghiên, đôi đũa đang gắp thức ăn cũng khựng .
Ánh mắt cô bất giác sang Cố Vân Châu, dùng ánh mắt hỏi : Hai thế? Sao em cứ cảm giác họ gian tình?
Cố Vân Châu nhận ánh mắt dò hỏi của Kiều Giang Tâm, cũng gắp một miếng thịt lừa từ đĩa củ cải hầm, bỏ bát của cô.
Kiều Giang Tâm miếng thịt trong bát , cả đơ .
Vừa mới nghĩ Lưu Hân Nghiên gian tình, giờ … cũng ?
“Ăn nhanh , là Hân Nghiên với phó viện trưởng Vương gắp hết bây giờ.”, Cố Vân Châu nhẹ giọng .
“À, …”
lúc , ngoài cửa cách đó xa truyền đến một tiếng hét thất thanh.
“A a a a! Cứu mạng! Cứu mạng!”
Kiều Giang Tâm vội bật dậy: “Là tiếng của Thái Tiểu Huệ?”
Cả nhóm vội vàng lên ngoài.
Vừa đến cửa, họ liền thấy một cảnh tượng thót tim: Hồ Xương Lương một tay ôm bụng, mặt trắng bệch, loạng choạng chạy về phía , m.á.u tươi từ kẽ tay túa , nhỏ giọt cả một đường. Phía là một gã đàn ông mặt mày điên cuồng đang đuổi theo.
“Đứng ! Mày hủy hoại đường quan lộ của tao, tao đ.â.m c.h.ế.t mày!”
Mắt thấy gã sắp đuổi kịp Hồ Xương Lương, Thái Tiểu Huệ sợ đến mức hét lên liên tục, xung quanh cũng chạy tán loạn.
Bành Chí Hoa nhanh tay lẹ mắt, sải một bước dài kéo giật Hồ Xương Lương , đồng thời tung một cước đạp thẳng n.g.ự.c gã đàn ông .
Gã đàn ông đạp bay xa. Hồ Xương Lương che vết thương, ngã xuống mặt phó viện trưởng Vương, m.á.u tươi nhuộm đỏ cả hai bàn tay.