Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 232: Trở về Ninh huyện

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:16:25
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Hân Nghiên đầu Cố Vân Châu: “Anh mua nhiều đồ thế, chắc chắn tự ăn . Không mua cho Giang Tâm đấy chứ?”

 

Cố Vân Châu sờ sờ mũi, lặng lẽ lái sang chuyện khác: “Mang cho họ chút đặc sản Tế Châu thì nên? À , cô với Âu Dương Nhược Phi từ hôn ?”

 

Lưu Hân Nghiên lập tức dời chú ý. Cô bỏ một miếng mứt mơ miệng, : “Ừ, hủy . Làm trò cho thiên hạ mười mấy năm, chịu nổi. Lửa đạn kẻ thù mạnh quá, chị đây rút lui.”

 

Giọng điệu bình thản, như thể thật sự thấu.

 

“Trước đây cứ nghĩ đây là bố chọn cho , mặc kệ khác thế nào, em cũng cố sống cố c.h.ế.t bám lấy. Thật bây giờ buông tay , em ngược thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

 

À~, hai , mấy cô y tá trẻ ở bàn hướng dẫn của bệnh viện quân y chuyện xong, đều đối xử hòa nhã với em hẳn lên.

 

Bây giờ nghĩ , bao nhiêu năm nay em những xung quanh xa lánh, thật đều liên quan lớn đến thái độ của đối với em.”

 

Cố Vân Châu nhàn nhạt : “Không đ.â.m đầu tường thì chịu đầu. Cô chỉ là coi như một nỗi chấp niệm, tự đ.â.m cho vỡ đầu chảy m.á.u thôi.”

 

Bành Chí Hoa nghiêng đầu: “Nói , vẫn là do bắt nạt cô ai chống lưng.”

 

“Nếu Âu Dương Nhược Phi thật sự coi cô gì, thì đám bên cạnh chẳng dám công khai xa lánh cô. Ngay cả nhà bác cả của cô, thấy thái độ của nhà họ Âu Dương, cũng sẽ bắt nạt cô như .

 

Một lũ chỉ đến lợi ích, hổ. Ta cho cô , càng coi thường cô, cô càng cố gắng, chứ đừng ngốc nghếch tự xông lên coi rẻ.”

 

Lưu Hân Nghiên bỏ một miếng mứt mơ miệng, giọng nhỏ nhiều: “ , ai chống lưng cho em. Bố em còn nữa. Lúc bố em còn, họ đều đối xử với em.”

 

Cố Vân Châu hất cằm: “Ai ai chống lưng cho cô? Nếu sợ cô , Bành Chí Hoa chẳng đ.á.n.h Âu Dương Nhược Phi bao nhiêu trận .

 

Giờ cô nghĩ thông suốt , bảo tìm cơ hội trả thù cho cô.”

 

Lưu Hân Nghiên gáy của Bành Chí Hoa: “Ừm, Bành lắm. Trong đám bạn lớn lên cùng ở khu tập thể, cũng chỉ nhạo em. Lần nếu giúp, cái phòng ký túc xá bệnh viện em lấy cũng dễ dàng.”

 

Nói , Lưu Hân Nghiên cao giọng gọi Bành Chí Hoa ở phía : “Anh Bành, là hai chúng kết nghĩa kim lan ? Sau chính là ruột của em.”

 

Bành Chí Hoa vội vàng : “Phì phì phì, ai thèm kết nghĩa kim lan với cô. Cô đừng lấy oán báo ân.”

 

Lưu Hân Nghiên thò đầu từ ghế lên phía : “Ghê , đến cũng ghét bỏ em . Trước đây , bảo coi em như em gái cơ mà, hôm nay nhận .”

 

Hơi thở khi cô chuyện phả cổ Bành Chí Hoa.

 

Bành Chí Hoa đưa tay ấn đầu cô về chỗ cũ: “Ngồi nghiêm chỉnh , đang lái xe đấy.”

 

Lưu Hân Nghiên ngoan ngoãn phía , véo túi đồ ăn vặt bỏ miệng, ánh mắt liếc thấy vành tai ửng đỏ của Bành Chí Hoa, cô sững một chút.

 

Xe của Bành Chí Hoa chạy thẳng đến cổng bệnh viện.

 

Cố Vân Châu xách túi hành lý của , mà ngược xách cái túi quà to đùng xuống.

 

Bành Chí Hoa đang định xách thịt lừa xuống, tay khựng một chút: “Sao thế, đồ đạc mang lên luôn ?”

 

Cố Vân Châu : “Không vội, đồ để xe cũng mất .”

 

Lưu Hân Nghiên sớm chờ nổi, xách túi của chạy nhanh như bay.

 

Còn đang ở bên đường đối diện tiệm Thực Hương, giọng cô vang trời.

 

“Giang Tâm ơi, em về ! A a a a a ~~~~”

 

Hôm nay là ngày nghỉ, Ali cũng đang ở trong tiệm. Nghe tiếng gọi của Lưu Hân Nghiên, cô bé mừng rỡ ngẩng đầu cửa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-232-tro-ve-ninh-huyen.html.]

“Chị Giang Tâm, chị Hân Nghiên về !”

 

Kiều Giang Tâm vội vàng từ quầy thu ngân , chạy cửa đón.

 

Vừa đến cửa, cô Lưu Hân Nghiên lao sầm . Cả cô suýt nữa thì bay ngoài: “Giang Tâm, oa oa oa~~”

 

Kiều Giang Tâm trợn tròn mắt, hai tay giơ lên, động tác đầu hàng: “Chị đụng em nhé, là tự em đ.â.m chị đó.”

 

Cố Vân Châu theo , từ lúc Kiều Giang Tâm ở cửa, ánh mắt dời : “Không , cô ở Tế Châu chịu chút ấm ức, thấy nên tủi thôi.”

 

Kiều Giang Tâm vội vàng đỡ lấy Lưu Hân Nghiên: “Sao thế? Bà chồng hụt bắt nạt em ?”

 

Lưu Hân Nghiên cũng hiểu nữa. Phải là cô quen Cố Vân Châu và Bành Chí Hoa lâu hơn, nhưng họ là đàn ông.

 

Còn Kiều Giang Tâm, tuy quen đầy một năm, nhưng mấy ngày nay cô chuyện gì trong lòng cũng đều kể cho Kiều Giang Tâm. Cô bạn bè, khó khăn lắm mới kết giao một , tự nhiên là dốc hết ruột gan coi Kiều Giang Tâm là chị em thiết nhất. Giờ gặp , đột nhiên thấy tủi vô cùng.

 

“Y tá Lưu, cô đừng dọa đồng chí Kiều sợ.”, Cố Vân Châu với giọng trêu chọc.

 

Lưu Hân Nghiên sụt sịt mấy cái, nén cảm xúc : “Giang Tâm, em giống chị, ở cả đời. Vừa lúc già hai chúng bạn với .”

 

Bành Chí Hoa và Cố Vân Châu đang bước cửa, cả hai đồng thời khựng .

 

“Nói bậy bạ gì thế? Chỉ vì một thằng Âu Dương Nhược Phi mà cô đòi ở cả đời ? Có đáng ? Cô còn dạy hư đồng chí Kiều nữa.”, Bành Chí Hoa đặt tảng thịt lừa lên bàn, .

 

Kiều Giang Tâm liếc Bành Chí Hoa, nghi hoặc Lưu Hân Nghiên. Đột nhiên, cô hạ giọng: “Âu Dương Nhược Phi thật sự để em bắt gian tại trận ?”

 

Hồi Tết ở nhà Cao Cục Đá, theo phong tục địa phương là cúng tổ tiên. Sau đó trẻ con cũng kéo đến vái lạy giấy tiền vàng mã, miệng lẩm bẩm cầu nguyện.

 

Xin tổ tiên phù hộ cho chuyện gì đó.

 

Ví dụ như phù hộ con thi một trăm điểm, phù hộ con sự thuận lợi.

 

Lưu Hân Nghiên lúc đó thấy Kiều Giang Tâm và Cây Cột gọi vái, cũng lon ton chạy theo.

 

Lúc đó cô khấn: “Các vị thần tiên ơi, phù hộ cho Vu Hồng Hồng lúc quyến rũ Âu Dương Nhược Phi thì ‘cái đó’ ngóc lên .”

 

Trên đời , chuyện cô lo lắng nhất chính là Âu Dương Nhược Phi Vu Hồng Hồng cướp mất.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Hơn nữa Bành Chí Hoa nhắc đến tên Âu Dương Nhược Phi, nên Kiều Giang Tâm mới hỏi .

 

“Cũng gần như thế. Em từ hôn .”, Lưu Hân Nghiên đáng thương Kiều Giang Tâm.

 

“Trời ạ! Đôi nam nữ ch.ó má đó thật sự lén lút lưng em ?”, Kiều Giang Tâm mở to mắt.

 

Lưu Hân Nghiên nghĩ đến hai xung đột với Âu Dương Nhược Phi: “Ừm, coi như bắt gian tại trận thì cũng gần giống .”

 

Rõ ràng là Vu Hồng Hồng đang mồi chài Âu Dương Nhược Phi. Cả hai Âu Dương Nhược Phi đều chọn đối phương mà bỏ mặc cô: một là vì sủi cảo, một là vì sự an ủi.

 

Kiều Giang Tâm sững một chút, đưa tay mặt Lưu Hân Nghiên.

 

Lưu Hân Nghiên cô định gì, theo thói quen đưa tay nắm lấy tay Kiều Giang Tâm.

 

Kiều Giang Tâm nắm lấy tay cô, lắc lắc hai cái: “Chúc mừng em thoát khỏi biển khổ!”

 

Biểu cảm mặt Lưu Hân Nghiên vỡ vụn: “Hình như gì đó đúng? Lẽ lúc , chị nên an ủi em, lôi cái khí thế bà chằn c.h.ử.i khắp làng đối thủ của chị , nhảy dựng lên hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà họ Âu Dương một lượt ?”

 

Kiều Giang Tâm buông tay cô : “Chuyện của tự . Chị bây giờ là bà chủ , văn nhã. Không thì em tìm Thái Tiểu Huệ c.h.ử.i giúp cho. Em vắng dạo , nó nhớ em lắm đấy.”

 

 

Loading...