Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 230: Bà lão đáng thương
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:16:23
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Giang Tâm ở quầy thu ngân đếm ngày, Cố Vân Châu và Lưu Hân Nghiên rời một tuần.
Lúc , sớm nhất là một tuần sẽ về, trễ nhất cũng quá mười ngày.
Bắt đầu từ hôm nay, Kiều Giang Tâm theo bản năng ngóng cửa.
Quả Đào và Lưu A Hà đều là siêng năng, nhanh nhẹn. Hiện tại Kiều Giang Tâm còn bận rộn như , chỉ cần khách đến dồn dập, cô đều thể nghỉ ngơi một lát.
Quả Đào quả thật ý tứ, lẽ cũng là tranh thủ biểu hiện. Khách đến thì đón tiếp, khách thì dọn bàn, đều cần ai nhắc.
Vừa mới thu dọn bát đũa bàn, lau sạch cái bàn, cô bé liền thấy ngoài cửa một bà lão lưng còng đang quanh. Bà bước , cũng rời , cứ thế nghển cổ bên trong tiệm.
Quả Đào nhiệt tình bước .
“Bà ơi, bà ăn gì ạ?”
Bà lão vẻ câu nệ, vội xua tay: “Không ăn, ăn, ăn nổi , hì hì.”
Nói xong, bà nở nụ lấy lòng với Quả Đào: “Tiệm của các cháu ăn quá nhỉ. Bà chủ của các cháu ở đây ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Quả Đào sững một chút: “Bà ơi, bà chuyện gì ạ?”
Bà lão với vẻ nịnh nọt: “Chúng là núi, tổ tiên sống bằng nghề lấy mật ong rừng. Thằng con cả nhà dạo vì lấy mật ong mà ngã gãy chân, trong nhà cũng tiền, nên đem mật ong tích cóp mấy năm nay bán hết, đổi chút tiền cho nó khám.”
Nói , bà lão còn để lộ mấy hũ mật ong đựng trong bình thủy tinh trong suốt ở trong sọt.
“Cô nương, già cả , cũng đem bán. Cháu với bà chủ giúp , xem thể đặt mật ong ở đây ký gửi ?”
Quả Đào thấy bộ dạng cầu xin của bà lão, lòng mềm nhũn, bèn dắt bà tiệm tìm Kiều Giang Tâm.
Bà lão trông đáng thương, nhưng Kiều Giang Tâm khi xong vẫn lắc đầu từ chối.
“Xin bà nhé, chuyện cháu quyết . Ông chủ lớn việc về quê . Xin bà, bà thử hỏi chỗ khác xem ?”
Bà lão khổ sở van nài: “Con gái , con giúp bà với. Bà cần con công , cứ bán một hũ, bà chia cho con một phần mười. Cũng chiếm chỗ của con bao nhiêu, chỉ cần kê cái bàn nhỏ ở cửa là .
Nếu hết cách, bà cũng đến nỗi cầu xin thế . Con giúp bà với ~”
Mấy khách quen cũng giúp: “Bà chủ Kiều nhỏ, cô cứ cho bà để ở đó . Mật ong là thứ , còn kéo thêm khách cho cô đấy.”
Lưu A Hà gì đó, nhưng thôi. Bà bà lão cũng thấy tội nghiệp.
Kiều Giang Tâm vẫn từ chối: “Xin bà, cháu thật sự tự quyết . Hay là qua một thời gian nữa, đợi chủ của chúng cháu về, cháu hỏi ý họ sẽ báo cho bà nhé.”
Bà lão liền chấm nước mắt: “Vậy bây giờ? Chân thằng con cả nhà còn đang chờ khám bác sĩ…”
Ngồi trong tiệm ăn, Hồ Xương Lương đành lòng: “Ôi chao, gì to tát . Đều là nhân dân tổ quốc, đều là đồng chí cách mạng, giúp một tay thì giúp.
Thế nhé bà lão, cửa hàng của ở ngay phía kìa, cửa hàng của thì chủ . Bên cô cho để, bà cứ mang qua chỗ .”
Bà lão mừng rỡ, như vớ cọng rơm cứu mạng: “Thật hả? Cháu trai chịu giúp bà ? Người , đúng là .”
Hồ Xương Lương là khách quen của tiệm, còn là đối tượng của Thái Tiểu Huệ. Nửa năm nay, với cũng thiết như bạn bè.
Kiều Giang Tâm gượng khuyên: “Anh Hồ, để ở cửa hàng bán, lỡ khách mua vấn đề gì là họ tìm đấy.”
Bà lão liền nóng nảy: “Mật ong của là đồ , đều là mật ong rừng thượng hạng núi, lấy từ vách đá xuống đấy.”
Nói , bà lão run run rẩy rẩy lấy một hũ trong sọt , định mở cho xem.
Hồ Xương Lương vội : “Ấy , tin bà mà, bà đừng vội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-230-ba-lao-dang-thuong.html.]
Bà lão chịu bỏ qua: “Không , hôm nay nhất định mở cho xem.”
Hành động ngược khiến Kiều Giang Tâm trông như đang bắt nạt .
Cô vội vàng đùa để giảng hòa: “Bà ơi, cháu gì . Chẳng lẽ khách mua xong, còn thể lên núi lớn tìm bà ?”
Cuối cùng, sự kiên trì của bà lão, mấy khách trong tiệm cùng với Hồ Xương Lương đều nếm thử một muỗng nhỏ mật ong rừng, mang theo hương thơm thanh mát của hoa cỏ.
Mật ong ngay lập tức bán một hũ. Giá hề rẻ, loại bình thủy tinh trong suốt đựng rượu trắng cỡ lớn, 7 đồng một hũ.
Thời , ngành mật ong tai tiếng như đời , kể cả mật ong nuôi cũng rẻ, huống chi là mật ong rừng thuần chất.
Cũng thời , thể ăn nổi mật ong chỉ ba loại: nhà giàu, bệnh, và phụ nữ mang thai.
Sau khi , Quả Đào mới thắc mắc hỏi Kiều Giang Tâm.
“Chị Giang Tâm, chiết khấu mười phần một cơ mà. Bán một hũ là 7 hào, chỉ để ở cửa thôi cũng cần quản, chuyện như mà chị đẩy ? Chúng bán bao nhiêu cái bánh bao mới kiếm 7 hào chứ.”
Giọng Quả Đào lộ rõ vẻ tiếc nuối, mắt vẫn về phía cửa hàng của Hồ Xương Lương cách đó xa, như thể cướp mất mối ăn của .
Kiều Giang Tâm mắt ngẩng lên khỏi sổ sách: “Quả Đào, em nhớ kỹ, chúng là dân thường.
Dân thường tuyệt đối những chuyện mà lợi nhuận thì hạn, nhưng rủi ro thì vô hạn.
Còn nữa, đáng thương đời nhiều lắm, chúng giúp xuể. Nếu thật sự giúp, cũng đợi đến khi bản đủ năng lực .”
Quả Đào hiểu lơ mơ, nhưng cũng dám hỏi nhiều.
Đến chập tối, Hồ Xương Lương hớn hở tới.
Vừa cửa, nhoài lên quầy thu ngân, giơ một ngón tay mặt Kiều Giang Tâm.
“Làm gì đấy, ông chủ Hồ?”, Kiều Giang Tâm lườm một cái.
Hồ Xương Lương mập, mặt nhiều thịt, rộ lên trông vui vẻ.
“Bà chủ Kiều nhỏ, cô hôm nay kiếm bao nhiêu tiền hoa hồng ? Gần mười đồng đấy! Bán mười bốn hũ, nãy vẫn còn tới hỏi.
Ai da, đến chuyện ăn, vẫn là đàn ông chúng . Đàn bà các cô gan bé quá, tầm cũng chỉ một tẹo.”
Hồ Xương Lương giơ ngón cái và ngón trỏ lên, bĩu bĩu mặt Kiều Giang Tâm.
Kiều Giang Tâm sững : “Bà lão đó chẳng chỉ gánh sáu bảy hũ thôi ?”
Hồ Xương Lương vẻ vớ món hời lớn: “Bà cùng con dâu nữa. Con dâu bà cũng . Về bán đủ, bảo bà gọi con dâu mang qua.”
“Hì hì, chỗ chúng là chứ? Ngay cạnh bệnh viện, bao nhiêu là bệnh với nhà giàu, còn cả mua biếu tặng. dựng cái biển ở cửa tiệm, bán chạy lắm.
với bà lão , hỏi xem nhà bà còn , hoặc trong thôn còn ai , bảo bà mang thêm đến.”
Kiều Giang Tâm : “Anh cũng cẩn thận một chút. Mai tiện thì hỏi xem tên gì, ở thôn nào, nhất là xin cách liên lạc. Đây là đồ ăn thức uống đấy, hàng nhập tiệm đều nhà xưởng, chứ mật ong tìm nhà xưởng?
Với , chúng ngành thực phẩm, quan trọng nhất là kiểm soát rủi ro. Chỗ mật ong đó cũng nên để mắt nhiều .”
Hồ Xương Lương xua tay: “Ôi, đàn bà các cô cứ nghĩ vẩn vơ, giống hệt con mụ vợ .
Hôm nay kiếm khá, cho mấy món xào, thêm suất cơm của đàn ông nhé.”
Kiều Giang Tâm bộ dạng đắc ý của , tức đến trợn trắng cả mắt.
Gã kiếp đ.â.m đúng là oan.