Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 229: Cho con chó Kiều Kiến Quốc này ăn

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:16:22
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Rẽ một con hẻm, Ali hỏi: “Chị Thái, chị định qua chỗ bây giờ ? Trễ thế , cần em cùng ?”

 

Thái Tiểu Huệ xua tay: “Em về nhà . Nhanh về bài tập ngủ, trẻ con trẻ nít.”

 

Ali bĩu môi phục: “Chị cũng chỉ hơn em sáu tuổi thôi.”

 

Bên trong một nhà kho cũ nát chất đầy ván gỗ, Kiều Kiến Quốc thoi thóp đống rơm, nửa dựa vẹo tấm ván.

 

Nghe thấy tiếng chuông xe đạp loảng xoảng và tiếng chuyện văng vẳng từ xa vọng , mơ mơ màng màng.

 

Thái Tiểu Huệ bật đèn pin , miệng gọi: “Giật Bánh Bao? Này Giật Bánh Bao, còn sống đấy?”

 

Kiều Kiến Quốc giọng khàn khàn, yếu ớt : “Cô đừng gọi là Giật Bánh Bao nữa , tên mà.”

 

Thái Tiểu Huệ , rọi đèn pin mặt Kiều Kiến Quốc.

 

Kiều Kiến Quốc ánh đèn pin chói mắt, giơ tay lên che.

 

“Thế tên gì?”, Thái Tiểu Huệ dời đèn pin chỗ khác.

 

tên Kiều Kiến Quốc.”

 

“Chà, lưu lạc đến mức đường giật bánh bao mà còn ‘Kiến Quốc’ (*Xây dựng đất nước). thấy nên đổi tên là ‘Thấy Ăn Sáng Mắt’ thì hơn.”

 

Thấy đối phương đáp , Thái Tiểu Huệ hỏi: “Đỡ chút nào ?”

 

Kiều Kiến Quốc lí nhí: “Đỡ hơn . Cảm ơn cô cứu .”

 

“Nè, cơm tối của đây, vẫn còn ấm. Ăn nhanh . À, đây là nước.”

 

Thái Tiểu Huệ xổm mặt Kiều Kiến Quốc, đưa cho túi cơm thừa canh cặn nãy, đưa thêm một cái bình tông quân dụng đựng đầy nước ấm.

 

Kiều Kiến Quốc cũng khách khí, nhận lấy đồ ăn cắm cúi ăn.

 

Thái Tiểu Huệ : “ tiền, đây là xin ở tiệm của một bạn. Đồ ăn thừa thôi.”

 

Kiều Kiến Quốc “Ừm” một tiếng: “Cảm ơn. Sau cơ hội, nhất định sẽ trả hết tiền nợ cô.”

 

Thái Tiểu Huệ : “Thôi bỏ , tự nhận xui xẻo. Hôm đó tay cũng nặng. Đồ ăn cũng lấy tiền, là xin về cho ch.ó ăn.”

 

“Ồ.”, Kiều Kiến Quốc bình thản.

 

Thái Tiểu Huệ ngược thấy ngạc nhiên: “Sao cảm xúc của định thế? móc, c.h.ử.i xéo như cũng tức giận ?”

 

Giọng Kiều Kiến Quốc trầm: “Có gì mà tức giận. lưu lạc đến mức giật bánh bao ngoài đường, đúng là bằng con ch.ó thật.”

 

Lời , ngược Thái Tiểu Huệ chút ngượng ngùng, cứ cảm thấy như đang bắt nạt .

 

“À thì… cũng cố ý mắng . quen mồm thôi, đừng để trong lòng.”

 

Kiều Kiến Quốc : “ để bụng . Vả cô cũng sai.”

 

Thái Tiểu Huệ hỏi: “Anh từ đến? Định ? thấy cũng giống , nông nỗi ?”

 

Kiều Kiến Quốc đang nhai, động tác khựng , cúi đầu .

 

Thái Tiểu Huệ hỏi: “Nhà ? Đã giúp thì giúp cho trót, nếu gần thì mua cho cái vé xe. Còn nếu xa quá thì cũng chịu.”

 

“Này, cái , gì thế?”

 

về .”, một lúc lâu Kiều Kiến Quốc mới thốt một câu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-229-cho-con-cho-kieu-kien-quoc-nay-an.html.]

Thái Tiểu Huệ sững sờ. Không về ?

 

Thảm , cả nhà đều c.h.ế.t hết ? Bảo lưu lạc đầu đường giật đồ ăn.

 

Nuốt xong miếng cơm cuối cùng, sự truy vấn của Thái Tiểu Huệ, Kiều Kiến Quốc mới lựa chọn kể một vài chuyện.

 

Hắn chỉ Tế Châu, xuống tàu hỏa trộm hết tiền bạc và hành lý. Vất vả lắm mới mò về đến đây, tìm việc , thì ốm, thật sự đói chịu nổi nên mới giật bánh bao.

 

Thái Tiểu Huệ ánh mắt lộ một tia thương hại: “Ừm, cũng t.h.ả.m thật.”

 

“Vậy thế , cứ ở tạm đây, đợi khỏe hẵng ngoài tìm việc. Đây là nhà kho bỏ hoang của xưởng gỗ, bình thường ai tới , chỉ là nhiều muỗi với chuột.”

 

Kiều Kiến Quốc “Ừm” một tiếng: “Có chỗ che mưa che nắng là lắm , tư cách gì để kén chọn. Nếu cô nhặt về, chừng c.h.ế.t ngoài đường .

 

Cô yên tâm, , Kiều Kiến Quốc, là giữ lời. Tiền nợ cô, nhất định sẽ trả.”

 

Thái Tiểu Huệ bật đèn pin ngoài: “Được , , nghỉ ngơi . về đây, bố cằn nhằn.”

 

Kiều Kiến Quốc bên thoát c.h.ế.t trong gang tấc, thì ở quê nhà, vì chuyện đang náo loạn ngửa nghiêng.

 

Lại Cẩu khi về nhà, tắm rửa sạch sẽ, ăn một bữa no, liền ngủ một giấc trời long đất lở cũng . Mãi đến khi ngủ no mắt, mới thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

 

Bà nội Lại Cẩu thấy cháu , lúc mới miễn cưỡng tránh cửa.

 

Kiều Cửu Vượng mặt mày phờ phạc, cửa, câu đầu tiên hỏi: “Lại Cẩu, thằng Kiến Quốc nhà bác c.h.ế.t thế nào? Xác nó ?”

 

Lại Cẩu ngơ ngác mất một lúc mới hồn: “Đâu, ai Kiến Quốc c.h.ế.t?”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Người nhà Nhị Thương Pháo ai nấy mắt cũng đỏ hoe.

 

Lại Cẩu cũng dám dối, đành kể đại khái những gì ba trải qua mấy tháng nay.

 

“Bọn cháu đến Tế Châu, còn khỏi nhà ga thì mất sạch. Không chỗ , cũng quen ai, chỉ thể lảng vảng quanh ga tàu. thì thể ăn cơm, bọn cháu đói rét, thật sự còn cách nào khác, nên đành ‘thó’ hành lý của .”

 

Bác Thành mắng ngay tại chỗ: “Lũ mất dạy chúng mày, tưởng bên ngoài cũng như ở nhà , dám cái chuyện trộm cắp đó.”

 

Thím Thành vội vàng hỏi: “Có nhầm ? Chẳng chỉ là ‘thó’ mấy cái túi hành lý thôi ? Bao nhiêu tiền, chúng đền cho chứ. Sao thể phán nặng như ?”

 

Hôm qua, họ cầm lá thư chính phủ gửi về cho bí thư chi bộ xem. Bí thư chi bộ con dấu đó, là thật.

 

Lại Cẩu : “Cháu cũng rõ nữa. Hình như gần đây đang trong đợt ‘Nghiêm đánh’, nên tất cả đều phán nặng. Có giật của học sinh một đồng bạc mà còn phán mười năm. Cháu còn một , chỉ vì lòi cái tua vít, mà khăng khăng trộm xe đạp, b.ắ.n c.h.ế.t luôn.”

 

Trong phòng vang lên tiếng trời gào đất của thím Thành. Kiều Cửu Vượng sốt ruột hỏi về tung tích của Kiều Kiến Quốc.

 

Nhắc tới Kiều Kiến Quốc, Lại Cẩu trong lòng vẫn còn một bụng tức.

 

Đó là một thằng phản bội! Đã phúc cùng hưởng họa cùng chia, kết quả nó bỏ chạy, để về nhà đối mặt với bà con làng xóm.

 

“Lúc cháu về thì nó vẫn c.h.ế.t. Còn bây giờ c.h.ế.t thì cháu . Cháu cõng nó từ Tế Châu về đây, nó còn mặt mũi nào về gặp các bác, nên nhân lúc cháu mua vé xe bỏ trốn . Lúc đó nó bệnh nặng lắm, lơ mơ, gần c.h.ế.t . Hơn nữa nó cũng tiền, đồ đạc. Cho dù lúc đó c.h.ế.t, thì bây giờ chắc cũng c.h.ế.t .”

 

Kiều Cửu Vượng nắm chặt nắm đấm: “Nó lạc ở , cụ thể ?”

 

tức giận đến mấy, đây cũng là con ruột, thể cứ thế mặc kệ.

 

Lại Cẩu thẳng: “Ngay ở bến xe đó. Cháu khuyên các bác cũng đừng tìm nữa. Tìm về chôn. Cái loại như nó, tìm về gì, các bác thà ở nhà với thím Lôi đẻ thêm đứa nữa còn hơn.”

 

Bà nội Lại Cẩu vốn luôn thương cháu, liền giáng một cái tát đầu đứa cháu đích tôn: “Không thì im mồm! Người hỏi gì thì nấy.”

 

Tiễn hai nhà về , Lại Cẩu mới ngớ ngẩn : “Nội ơi, cháu cứ thấy bác Thành với thím Thành như ăn tươi nuốt sống cháu ?”

 

Bà nội Lại Cẩu lườm đứa cháu một cái sắc lẹm: “Mày đúng là cái đồ não. Dạo liệu mà kẹp đuôi . Mẹ còn c.h.ế.t, con trai thì sắp c.h.ế.t, mày còn với mày ?”

 

 

Loading...