Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 228: Ta không phải bạch nhãn lang

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:16:21
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quả Đào ngẩng đầu Kiều Giang Tâm, trong mắt là sự quật cường hợp với lứa tuổi: “Nói thẳng thì, gây phiền phức cho mợ, bắt họ nuôi con, chính là bố em. Họ đùn đẩy trách nhiệm của cho mợ.

 

Người phiền là mợ, còn bắt cảm ơn, chịu ấm ức trong chuyện , là em.

 

Em ơn, mà là em cam tâm. Em cam tâm khi bố em thể ung dung trốn tránh trách nhiệm trong chuyện .”

 

Quả Đào thẳng cổ quỳ đất. Những lời thốt khiến Kiều Giang Tâm sững sờ một lúc lâu.

 

“Em lên .”, cô kéo Quả Đào dậy.

 

Quả Đào nắm chặt lấy tay áo Kiều Giang Tâm: “Em từ nhỏ quen sắc mặt khác mà sống. Hồi Tết em với chị mấy lời đó, em ngay là chị chơi với em nữa.

 

Trước đây, đều nhạo em là con ch.ó ai thèm. Em chỉ về nhà. Bây giờ về , em trốn .

 

Chị Giang Tâm, em thật sự vong ân bội nghĩa. Cậu mợ đối với em ân , lòng em hiểu rõ.

 

em chỉ thích tất cả cứ lấy chuyện đó để nhắc nhắc với em, bắt em ghi nhớ, bắt em báo ân. Bởi vì đối với em lúc , bản điều đó là một gánh nặng và áp lực vô hình. Họ càng như , em càng ngược , vì chính em còn đang ở trong hố lửa.

 

Chị kéo em , cả đời em sẽ ghi nhớ.”

 

Kiều Giang Tâm trong lòng chút phức tạp.

 

Nếu đặt ở đời , Quả Đào cũng chỉ là một cô bé tuổi mới lên cấp hai.

 

suy nghĩ của cô bé già dặn đến cực đoan, thậm chí còn chút phản nghịch. Là một phụ nữ ở tầng lớp cùng, việc tính cách ích kỷ một chút cũng khiến cô ghét. ấn tượng của cô bé chỉ là ích kỷ…

 

Thấy Kiều Giang Tâm gì, Quả Đào thẳng cô, tiếp: “Em ích kỷ, nhưng đời ai yêu em cả. Bố từ nhỏ mặc kệ em, chỉ hết đến khác với em họ mới là bố ruột, bảo em nhất định hiếu thuận với họ.

 

Cậu mợ ép nuôi em, cuộc sống của họ cũng dễ dàng. Em ép đẩy sang đó. Trước năm mười tuổi, mợ đối xử với em chút nào. Tuy đ.á.n.h đập gì, nhưng mắng c.h.ử.i là chuyện thường. Mợ cãi với , nào cãi cũng lôi em .

 

Mợ luôn đay nghiến mặt em, rằng ‘cháu ngoại là chó, ăn xong là ’.

 

Mỗi tiếng thở dài thậm chí là sự im lặng của đều em run sợ, vì em là gánh nặng.

 

Sau năm mười một tuổi, em nghỉ học, thể ở nhà nhiều việc vặt, mợ mới đỡ ghét em hơn. Em nỗ lực lấy lòng từng trong nhà, cẩn thận dỗ dành cho vui vẻ, chỉ sợ đuổi .

 

Mọi đều đỉnh cao đạo đức để dạy em ơn, nhưng ai hỏi em sống những ngày tháng đó .

 

Mỗi dịp lễ Tết em đá qua đá . Em thể suy nghĩ nhiều như . Em chỉ một , em chỉ lo cho bản nhất.”

 

Kiều Giang Tâm đôi bàn tay thô ráp, nứt nẻ của cô bé, cái quần cộc đến mức hở cả một đoạn cẳng chân , cuối cùng cũng mềm lòng.

 

“Được , em cất đồ đạc . Chị chỉ cho em một cơ hội, còn con đường của em thế nào, vẫn dựa chính em nỗ lực.”

 

Quả Đào thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cảm kích: “Vâng, chị Giang Tâm, cảm ơn chị. Chị yên tâm, em sẽ ăn , em cũng sẽ chị thất vọng.”

 

Lưu A Hà đang lau bàn, thấy Kiều Giang Tâm , vội vàng đón hỏi han.

 

“Giang Tâm, bên chỗ ‘quý nhân’ , ý kiến gì về cháu ?”

 

Kiều Giang Tâm bà đang hỏi chuyện của Quả Đào.

 

“Không ạ, cũng chuyện gì to tát.”, Kiều Giang Tâm khẽ lắc đầu.

 

Lưu A Hà cũng thở phào: “Cháu yên tâm, Quả Đào để dì kèm cặp nó. Nó cũng là đứa chăm chỉ. Tuy nó chút tâm tư riêng, nhưng mấy năm ở nhà cháu, việc gì nó cũng chịu , đứa lười biếng, gian xảo.”

 

Kiều Giang Tâm “Vâng” một tiếng: “Dì Hai, Quả Đào ở chung phòng với dì nhé.”

 

“Ừ.”, Lưu A Hà thấy Kiều Giang Tâm chịu nhận Quả Đào, trong lòng cũng vui.

 

Quả Đào thu dọn hai bộ quần áo cũ nhiều nhặn của , nhanh chóng theo Lưu A Hà bếp tự tìm việc .

 

Quả thật đúng như lời Lưu A Hà , cô bé đứa lười biếng, mà việc để .

 

Có cô bé tham gia, Kiều Giang Tâm và Lưu A Hà đều nhàn ít.

 

Ali tan học xong cũng như thường lệ ghé qua tiệm của Kiều Giang Tâm phụ giúp.

 

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, tính cách cô bé trở nên cởi mở hơn nhiều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-228-ta-khong-phai-bach-nhan-lang.html.]

Thấy Quả Đào, cô bé tò mò mấy : “Chị Giang Tâm, chị là ai ạ?”

 

Kiều Giang Tâm : “Em họ của chị, lớn hơn em một tuổi. Sau em cứ gọi là chị Quả Đào .”

 

Ali gật gật đầu: “Vâng ạ. À đúng chị Giang Tâm, điểm thi giữa kỳ của em . Tuy cao lắm, nhưng thầy giáo khen em tiến bộ nhiều, bảo em tiếp tục cố gắng.”

 

Kiều Giang Tâm cũng tiếc lời khen: “Ừm, cố lên. Chú Tề năm nay sẽ về ăn Tết với em ? Đến lúc đó mang về cho chú một tấm giấy khen, còn quý hơn bất cứ thứ gì.”

 

Ali khó xử: “Lớp em hơn sáu mươi lận, lấy giấy khen dễ . Lần em mới xếp thứ bốn mươi hai.”

 

Kiều Giang Tâm : “Kể cả mấy hạng đầu, thì vẫn còn học sinh ưu tú và ngôi tiến bộ mà?”

 

Mắt Ali sáng lên: “Em sẽ cố gắng giành ngôi tiến bộ.”

 

Không bao lâu , Thái Tiểu Huệ bĩu môi tới.

 

Kiều Giang Tâm buồn : “Sao, cãi với Hồ Xương Lương ?”

 

Thái Tiểu Huệ lí nhí: “Ai thèm cãi với ?”

 

Cô nàng liếc mắt trong nhà: “À đúng , Lưu Hân Nghiên dạo thấy ?”

 

Kiều Giang Tâm trêu: “Lúc nó ở đây thì hai như gà chọi, mới mấy hôm mà cô nhớ ?”

 

“Ai thèm nhớ! tiện miệng hỏi thôi. Với cái loại bại tướng tay như nó, căn bản xứng đối thủ của .”

 

Lẩm bẩm xong, Thái Tiểu Huệ liếc qua lồng hấp: “Có bán đồ ăn độn ? Đồ nhà chị bán đồ ngon, mua nỡ.”

 

Kiều Giang Tâm : “Cô đồ ăn độn gì? Chị Hồ Xương Lương , hai đứa cùng khu tập thể, bố cô đều là công nhân viên chức, cô giờ cũng công việc , bánh bao thịt ăn mệt nghỉ cũng đủ tiền mà.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Thái Tiểu Huệ há miệng: “Cậu bậy! mua về cho ch.ó ăn. Hay là chỗ chị cơm thừa canh cặn của khách ? Cho một ít.”

 

“Cô nuôi ch.ó từ bao giờ thế?”, Kiều Giang Tâm hỏi.

 

“Ờ, ừm, mới nuôi dạo thôi.”, Thái Tiểu Huệ lấp lửng.

 

Kiều Giang Tâm mà thật sự lấy giấy dầu gói chỗ đồ ăn thừa của một khách ăn vội lúc trưa cho cô.

 

Thái Tiểu Huệ bên cạnh , thấy Kiều Giang Tâm gắp cả đầu cá xương cá thừa trong, vội vàng giật lấy túi giấy dầu: “Ấy , xương cá cần, ch.ó nhà ăn xương. Để , tự .”

 

Lựa lựa chọn chọn, gói đồ ăn xong, cô nàng còn đặt lên cái thùng phích giữ ấm nước sôi bếp.

 

Kiều Giang Tâm khóe miệng giật giật: “Chó nhà cô quý giá thật đấy, còn hâm nóng nữa cơ .”

 

Thái Tiểu Huệ hắc hắc: “Giống kiêu quý lắm.”

 

“Này, Ali, em về ? Cũng muộn , về thôi?”

 

Ali Thái Tiểu Huệ gọi, vội vàng dậy: “Được, cùng .”

 

Kiều Giang Tâm cái đồng hồ báo thức tủ: “Còn sớm mà, mới bảy rưỡi.”

 

“Không sớm nữa, sớm nữa.”, Ali đeo cặp sách theo Thái Tiểu Huệ.

 

“Chị Giang Tâm, em về nhé, lát nữa em bạn về cùng.”

 

Kiều Giang Tâm vẫy tay với cô bé: “Ừ, về .”

 

Ra khỏi tiệm Thực Hương, Ali túi đồ ăn trong tay Thái Tiểu Huệ.

 

“Anh vẫn còn ở đó ? Không chứ chị?”

 

Thái Tiểu Huệ bực bội: “Giờ vẫn còn ốm dặt dẹo kìa. Tháng lương của coi như vứt hết cho , khám bệnh mua thuốc, ăn uống.

 

Lúc chỉ vì ném ba cái phích nước mà thiệt hại lớn quá. Sớm thế, nửa cái bánh bao thà cho còn hơn.”

 

Thái Tiểu Huệ nghĩ đến cái ví tiền xẹp lép của mà oán khí ngút trời.

 

“Một thằng đàn ông to xác như thế, nuôi nổi. Nếu còn khỏe , cũng mặc kệ, kệ xác c.h.ế.t ở đó .”

 

 

Loading...