Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 226: Lão sư, ta tưởng tiến bộ
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:16:19
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bành Chí Hoa nhà chờ mà lòng nóng như lửa đốt. Lưu Hân Nghiên xuống lầu thấy ngay .
“Anh chờ em ở ngoài cổng ? Sao đây?”, Lưu Hân Nghiên ngạc nhiên.
Bành Chí Hoa : “Ta chạy đôn chạy đáo với cô cả buổi trưa, sợ cô quỵt mất bữa bánh kẹp thịt hứa.”
Lưu Hân Nghiên chút cạn lời: “Em là loại mà giữ lời ?”
Bành Chí Hoa ghé sát : “Sao , từ hôn ?”
Lưu Hân Nghiên cảm thấy cả nhẹ bẫng: “Rồi.”
“Ối giời ơi!”, Bành Chí Hoa phấn khích hét lên.
Lưu Hân Nghiên chọc : “Em từ hôn mà vui cái gì?”
“Hì hì, để cô đỡ nữa, lười dỗ lắm .”
Lưu Hân Nghiên sững một chút, giọng chút phức tạp: “ , hình như nào em cũng đều là dỗ.
Lần nào đưa khăn tay cho em, cũng đều chê em lau nước mũi bẩn thỉu. Từ bé đến lớn, em từng tự mua khăn tay.”
Bành Chí Hoa toe toét đuổi theo Lưu Hân Nghiên: “Thế cô thừa nhận là cô nợ ân tình lớn đúng ?”
“Ừm.”, Lưu Hân Nghiên gật đầu.
Bành Chí Hoa : “Nợ ân tình là trả. Cô đan cho cái khăn quàng cổ ?”
Lưu Hân Nghiên ngớ .
Bành Chí Hoa chút khẩn trương : “Ta khăn quàng cổ. Năm ngoái cô đan cho Âu Dương Nhược Phi một cái ? Ta thấy cô đan lắm. Cô… cô thì thôi .”
“Được, em đan cho là chứ gì.”
“Thật á?”
“Lừa gì?”
“Ối giời ơi!”
“Anh kêu cái gì đấy, như con khỉ.”
“Ta vui! Ta sắp khăn quàng cổ mới !”
Tại bệnh viện quân y, Âu Dương Nhược Phi từ phòng phẫu thuật bước .
Vu Hồng Hồng từ phía đuổi theo: “Bác sĩ Âu Dương, cảm ơn . Hay là em mời ăn cơm nhé?”
Âu Dương Nhược Phi cô đang chuyện hồi chiều, lắc đầu : “Ăn cơm thì cần. Hôm nay biểu hiện khá , tiếp tục cố gắng.”
Vu Hồng Hồng mặt ửng đỏ, ngại ngùng: “Cảm ơn bác sĩ Âu Dương khen ngợi, chúng cùng tiến bộ.”
Âu Dương Nhược Phi Vu Hồng Hồng, bất giác nghĩ đến dáng vẻ đẫm nước mắt của Lưu Hân Nghiên buổi chiều.
Hắn nhíu mày, gật đầu qua loa: “Được, nhé, còn việc.”
Vào văn phòng của , khỏi tự vấn, tại buổi chiều dỗ dành Hân Nghiên một chút?
Mình bận chuyện phẫu thuật, nhưng cũng ảnh hưởng đến việc an ủi Hân Nghiên? Tại lúc cô , còn lôi kéo cô giảng đạo lý?
Bác sĩ Viên trực đêm cùng văn phòng bưng một cốc nước nóng .
“Sao thế, nghĩ gì đấy? Không là đang nghĩ đến cô y tá Lưu đấy chứ?”
Viên Binh dùng giọng trêu chọc với Âu Dương Nhược Phi.
Hôm nay đến cơ quan là hóng chuyện , mấy cô y tá trẻ chuyện hồi chiều.
Thấy Âu Dương Nhược Phi lên tiếng, Viên Binh : “ , con bé đó chắc chắn là ghen . Trước giờ nó vốn hờn dỗi vặt, cứ thiết với ai một chút là nó bĩu môi.”
Âu Dương Nhược Phi sững sờ, trong đầu lập tức hiện lên cảnh Lưu Hân Nghiên kể lể với : “Cô sợ hãi thì thể an ủi, em cũng sợ hãi mà, thể an ủi em?”
“Haiz, nhiều năm như , cô vẫn thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-226-lao-su-ta-tuong-tien-bo.html.]
Âu Dương Nhược Phi nghĩ nghĩ, sang với đồng nghiệp đối diện: “Viên Binh, y tá Vu hướng dẫn , thấy phiền phức quá.
Con gái tâm tư nhiều, sợ Hân Nghiên giận dỗi với .”
Viên Binh : “Hôm nay xin nghỉ phép ? Nghe buổi chiều ầm ĩ lắm, con bé lóc bỏ , đuổi theo dỗ dành ?”
Âu Dương Nhược Phi đầu cũng ngẩng lên: “Không , tính Hân Nghiên lắm, qua một thời gian cô tự nghĩ thông thôi. Đợi bận xong đợt , sẽ dành thời gian bù đắp cho cô .”
Viên Binh trêu ghẹo: “Cái tính của , cũng y tá Lưu mà chịu nổi nữa. Cậu cứ lạnh lùng , đợi đến ngày nào đó con tim nguội lạnh thật, nó theo khác chạy mất, lúc đó hối hận cũng kịp.”
Âu Dương Nhược Phi bệnh án đơn, chắc nịch: “Sẽ , Hân Nghiên loại đó.”
Tiệc mừng thọ qua , Cố Vân Châu cũng lập tức rời Tế Châu.
Anh thăm hỏi vài vị cố nhân.
Bên trong một khu tập thể cán bộ, Cố Vân Châu chiếc ghế gỗ đỏ cổ kính, một ông lão mặc bộ đồ Thái Cực Quyền đang rót cho .
“Sao tự dưng nhớ đến thăm ông già .”, ông lão hất tay về phía tách , hiệu Cố Vân Châu uống.
Cố Vân Châu nâng lên nhấp một ngụm: “Lão sư, mấy ngày ở Ninh huyện, con hề nhớ nhung gì Tế Châu, thứ duy nhất con nhớ, chính là của .”
Đặt tách xuống, Cố Vân Châu : “Lão sư đúng, tuổi trẻ mà chút bốc đồng, thì gọi là thăng trầm .”
Ông lão bình thản : “Sao, nghĩ thông ? Trước đây dính mấy chuyện tranh đấu ?”
Cố Vân Châu thẳng mắt ông lão: “Con gặp một đặc biệt, đột nhiên con cứ an phận cả đời như nữa. Con tiến bộ.”
Ông lão im lặng vài giây: “Lần trở về thì ở thêm mấy ngày . Ngày mai dẫn gặp vài . Ta già , nhiều chuyện cũng chỉ là dựa chút tình xưa nghĩa cũ thôi, chứ cũng giúp gì nhiều.”
Cố Vân Châu cầm ấm lên châm cho ông lão, giọng đầy cảm kích: “Cảm ơn .”
Ông lão nữa nhắc nhở: “Cậu quyết định thì hối hận. Quan hệ trải đường sẵn cho , còn việc cận với ai, tự trong lòng chừng mực.”
Cố Vân Châu chân thành : “Mong lão sư chỉ dạy thêm.”
Ông lão nhẹ: “Ta già , lui về . Bây giờ còn nể mặt đôi chút, nhưng cũng ngày hết thời. Dựa khác bằng dựa chính . Cậu tự nhanh chóng trưởng thành lên.”
Chủ đề đến đây thì dừng, ông lão hỏi thăm tình hình sức khỏe của Cố Vân Châu.
Cố Vân Châu khẽ đáp: “Phó viện trưởng Vương bên liên hệ với Kinh đô , bên đó cũng hồi âm, giờ chỉ chờ lịch trống của họ thôi.”
Ông lão gật gù: “Ngã một cú , đối với chắc là chuyện .”
Cố Vân Châu đầu con chim họa mi trong lồng ở ban công: “Vâng ạ. Giá trị của bản là tự giành lấy.”
Ninh huyện.
Buổi sáng bận rộn qua , trong tiệm cũng dần vắng khách.
Kiều Giang Tâm ở quầy thu ngân, một tay chống cằm, chán nản qua ngoài cửa.
Một tuần . Cố Vân Châu và Lưu Hân Nghiên một tuần.
Tuy ngày tháng vẫn bận rộn như cũ, nhưng Kiều Giang Tâm luôn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó.
Ngay lúc Kiều Giang Tâm đang ngẩn ngơ, vài từ ngoài cửa bước .
“Hoan…”
Kiều Giang Tâm theo bản năng mở miệng, nhưng thấy đó là hai em Kiều Có Tài.
“Bác cả, bố, hai đến ?”, Kiều Giang Tâm vội dậy.
“Ăn gì ạ?”
Anh em Kiều Hữu Phúc cũng khách khí: “Lấy cho bọn mấy cái bánh bao, pha cho ấm nóng.”
Kiều Giang Tâm mời họ xuống, lúc mới hỏi: “Hai lên lấy hàng ạ? Mẹ con với Giang Mộc ở nhà thế nào?”
Nhắc tới con trai, nụ mặt Kiều Có Tài nhạt vài phần: “Đều cả. Chỉ là thằng Giang Mộc, thể trạng nó yếu quá, khó nuôi. Mẹ con dạo nó hành cho trò.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.