Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 223: Lòng nguội như tro, vô vị cực điểm

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:16:16
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Âu Dương Nhược Phi cố gắng giảng lý lẽ với Lưu Hân Nghiên.

 

"Bây giờ em vẫn đang lành lặn mặt ? Hơn nữa công tác an ở Hồ Đông , cái hồ chỉ bấy nhiêu, bốn góc đều nhân viên an .

 

Chỉ cần thuyền vấn đề, nhân viên an sẽ phát hiện ngay. Em là tự dọa ..."

 

"Âu Dương Nhược Phi!!!!", Lưu Hân Nghiên bật nức nở.

 

Âu Dương Nhược Phi hiểu Lưu Hân Nghiên đang tức giận điểm nào.

 

Anh bực bội gãi đầu, cam đoan với Lưu Hân Nghiên, "Anh , hôm nay thật sự cố ý thất hứa, thật sự việc mà."

 

Lưu Hân Nghiên , "Em đang với chuyện thất hứa ? Không , em !!!"

 

"Em đang chuyện em gặp thuyền rò nước! Em em gặp thuyền rò nước, dù cho như , em chắc chắn sẽ , nhưng lúc đó em sợ hãi, hiểu ?

 

Em em sợ hãi, bên cạnh em ai, em bơi, em nước ngấm thuyền, em sợ."

 

Lưu Hân Nghiên nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào đến mức sắp nên lời.

 

Âu Dương Nhược Phi liếc những cái đầu tò mò đang lấp ló ngoài cửa, đóng sập cửa .

 

Lưu Hân Nghiên cố gắng kiềm chế cảm xúc của , cô nấc .

 

"Em là đối tượng của , em cũng là con gái, em phép sợ hãi ?

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Làm em công tác an ở Hồ Đông đến mức nào? Vấn đề là lúc đó em vô cùng sợ hãi, hiểu ?

 

Anh ở bệnh viện an ủi Vu Hồng Hồng vì cô căng thẳng khi phòng mổ. Cô sợ thì cô thể tiếp tục y tá quèn của mà, gì mà sợ? Người mổ , cô cũng bệnh nhân, tác dụng của cô chẳng chỉ là chạy vặt, đưa dụng cụ ?

 

Chỉ mà cô cũng sợ, còn thể dịu dàng an ủi. Em thì tưởng sắp toi mạng đến nơi, em còn sợ hơn cô , giải thích với em nhiều như gì?

 

Em cần đạo lý ? Em cần phân tích xác suất xảy t.a.i n.ạ.n là bao nhiêu, em chỉ cần một lời an ủi, tại thể an ủi em một chút?"

 

Âu Dương Nhược Phi cuối cùng cũng hiểu . Anh bước tới chỗ Lưu Hân Nghiên, nắm lấy tay cô để trấn an.

 

"Xin em, công việc của thật sự quá bận, nhiều thời gian để lúc nào cũng chú ý đến cảm xúc của em.

 

Hơn nữa, Hân Nghiên, dù lúc đó em sợ hãi thế nào, thì bây giờ ?

 

Tại em cứ vin một chuyện nhỏ qua, khiến cho quan hệ của chúng trở nên thế ?

 

Đây là bệnh viện, ngoài đường, em ầm lên như sẽ ảnh hưởng đến khác."

 

Ánh mắt Lưu Hân Nghiên Âu Dương Nhược Phi dần ảm đạm.

 

Âu Dương Nhược Phi vẫn tiếp tục giải thích, "Hân Nghiên, chuyện phòng mổ là chuyện nhỏ. Tuy Vu Hồng Hồng là y tá phụ, nhưng cô hỗ trợ, nếu cô căng thẳng mà sai, thể sẽ ảnh hưởng đến cả ca phẫu thuật.

 

Em cũng là nhân viên y tế, em nên hiểu, cứu là sứ mệnh của chúng , chúng trách nhiệm với tất cả bệnh nhân."

 

Lưu Hân Nghiên vỡ òa, "Tại ? Em nhiều như , em đang khó chịu, thấy ?

 

Tại chịu dỗ em một câu?"

 

Thấy đối phương gì, cô ngược cảm thấy vô vị cực điểm, giọng lập tức trở nên bình thản.

 

"Từ lúc em đến giờ, nghiêm túc em chuyện ? Anh thấy cái túi hành lý em xách tay ? Anh hỏi một câu nào ?

 

Mẹ đúng, em thật sự xứng với ."

 

Lòng Lưu Hân Nghiên nguội lạnh như tro, cảm xúc của cô ngược bình tĩnh . Cô lau nước mắt, xách túi hành lý của bước ngoài.

 

Âu Dương Nhược Phi mất kiên nhẫn, "Hân Nghiên, với em từ , yêu nghề của , là một bác sĩ.

 

Anh với em những điều , bây giờ rốt cuộc em đang quậy cái gì nữa?"

 

Lưu Hân Nghiên thèm để ý đến tiếng giải thích phía , cô đầu mà rời khỏi bệnh viện quân y.

 

Âu Dương Nhược Phi thấy trong lòng trống rỗng, cả chút bồn chồn. Anh đuổi theo, nhưng nghĩ đến ca phẫu thuật ba tiếng nữa, kìm bước chân .

 

"Thôi kệ, Hân Nghiên từ nhỏ , thích ầm lên, đợi nó tự bình tĩnh dỗ ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-223-long-nguoi-nhu-tro-vo-vi-cuc-diem.html.]

Lưu Hân Nghiên xách túi bước khỏi bệnh viện quân y, nước mắt cứ thế kìm mà rơi xuống.

 

nhà, cô .

 

Sau khi bố mất, cô còn nhà nữa.

 

từng nghĩ, khi lớn lên, Nhược Phi sẽ cho một mái nhà.

 

Bao nhiêu năm qua, mặc kệ nhạo cô thế nào, mặc kệ nhà họ Âu Dương coi thường cô , cô đều từ bỏ.

 

Bất kể là trong khu tập thể ở bệnh viện quân y, đều đang xem trò của cô.

 

đây là chấp niệm từ thời thơ ấu của cô. Từ khi bố còn, từ khi cô đến ở nhà bác cả, cô hiểu rõ đó là nhà của .

 

một mái nhà của riêng . Cô tự nhủ hết đến khác, rằng chờ cô lớn lên, Nhược Phi sẽ cưới cô về, cho cô một mái nhà.

 

Thế nên cô cứ lẽo đẽo theo , cô trở thành một y tá.

 

Lúc bố , để cho cô một lời trăn trối, chờ cô lớn thêm chút nữa, đồ đạc trong nhà cũng còn, thứ duy nhất còn chính là hôn ước từ nhỏ mà bố định cho cô.

 

Đó là do chính bố chọn cho cô, nên bao nhiêu năm qua dù gian nan thế nào cô cũng cố gắng kiên trì.

 

bây giờ, cô thật sự mệt mỏi .

 

Nỗi cô đơn vô tận sắp nhấn chìm cô. Cô .

 

Ngôi nhà xưa của cô mất, mà ngôi nhà tương lai, cũng còn nữa ...

 

Bành Chí Hoa đợi Lưu Hân Nghiên ở bên ngoài bệnh viện quân y.

 

Hôm nay về khu tập thể Lưu Hân Nghiên chèo thuyền gặp sự cố, về nhà cãi với Chu Đan xách túi bỏ .

 

Không cần nghĩ cũng Lưu Hân Nghiên chắc chắn tìm Âu Dương Nhược Phi.

 

Anh , vì sợ sẽ mang phiền phức đáng cho Lưu Hân Nghiên.

 

Anh cũng , vì cái thằng cuồng công việc Âu Dương Nhược Phi sẽ bao giờ đặt Lưu Hân Nghiên lên vị trí đầu tiên.

 

Anh sợ Lưu Hân Nghiên ai chống lưng, chỗ , trời tối sẽ sợ hãi.

 

Quả nhiên, xổm bao lâu thì thấy Lưu Hân Nghiên xách túi .

 

"Sao nào gặp em, mười thì hết chín em đều đang ?", Anh bước tới đỡ lấy túi hành lý của Lưu Hân Nghiên, nhẹ giọng hỏi.

 

Lưu Hân Nghiên sững một chút, lúc mới đầu Bành Chí Hoa.

 

"Anh Bành, cứ lúc em thê t.h.ả.m nhất là gặp ."

 

Bành Chí Hoa rút một chiếc khăn tay, "Đây, mới mua."

 

Lưu Hân Nghiên nhận lấy khăn tay, "Anh là đàn ông con trai, còn mua khăn tay gì?"

 

Bành Chí Hoa bằng giọng trêu chọc, "Mua cho em lau nước mắt chứ . Ai bảo quen một đứa mít ướt. Từ nhỏ đến lớn, khăn tay đưa em mười cái cũng tám cái ."

 

Nói xong, Lưu Hân Nghiên từ xuống , "Nghe chiều nay em chèo thuyền gặp sự cố, sợ lắm hả? Không chứ?

 

Với , em cãi với bà bác cả ? Anh mấy thím trong khu em đòi ký túc xá?"

 

"Con mụ Đinh Hồng Tươi đó là một bà chằn lửa, một em đấu nó? Có việc thì tìm chứ."

 

Không hỏi thì thôi, hỏi, Lưu Hân Nghiên òa .

 

"Anh Bành, , em thật sự còn nhà nữa . Em khó khăn lắm mới trưởng thành, mà cái nhà tương lai cũng mất luôn ."

 

Bành Chí Hoa tức thương, "Em đúng là cố chấp thật. Tại cứ nhất quyết là nó cơ chứ?

 

Trong khu tập thể bao nhiêu thanh niên , tùy tiện chọn một đứa cũng hơn thằng mọt sách Âu Dương Nhược Phi .

 

Không thì để dắt em lên bộ đội, em ưng đứa nào cứ với ..."

 

Lưu Hân Nghiên sụt sịt gật đầu, " , tùy tiện chọn ai cũng hơn . Vừa nhà họ Âu Dương cũng chướng mắt em. Ngày mai em sẽ từ hôn, để cả đời ."

 

 

Loading...