Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 222: Em cũng rất sợ hãi

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:16:15
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Hân Nghiên xách túi hành lý từ lầu xuống, mấy bà thím trong khu xúm .

 

Nhìn cái túi tay cô, thím Mộc ở lầu hỏi, "Hân Nghiên , cháu chứ?"

 

Lưu Hân Nghiên kìm nén cơn tức, ngạc nhiên thím Mộc.

 

Một bà thím khác , "Có lúc cháu chèo thuyền suýt nữa thì rơi xuống hồ ? Vừa nãy bọn thím hỏi cái đưa cháu về, bảo thuyền rò nước cháu sợ hết hồn. Bọn thím đang thì bà bác cả của cháu về.

 

Sau đó bà sầm mặt lên lầu, bao lâu thì bọn thím thấy tiếng cãi . Có mắng cháu ?"

 

Lưu Hân Nghiên cố kéo khóe miệng, nặn một nụ khó coi, "Vâng ạ, thuyền chèo giữa hồ thì rò nước, cháu bơi nên sợ lắm, giày tất ướt sũng hết.

 

Nhân viên bên đó sợ cháu cảm lạnh nên cử một an đưa cháu về.

 

Thế là, bác cả cháu vì chuyện mà đuổi cháu khỏi nhà, mắng cháu tác phong vấn đề, bảo cháu đừng về nữa."

 

Mấy bà thím xúm , mắt ai cũng sáng lên vì hóng chuyện.

 

"Trời ạ, bà Chu Đan cũng thật là, con bé khó khăn lắm mới về một chuyến mà cũng dung nổi. Phải mà là con gái ruột của bà , chắc bà xông đến tận Hồ Đông ầm lên đòi công bằng . Rốt cuộc đẻ ."

 

" , con bé lớn tướng , năng chẳng kiêng nể gì, khó chịu thật. Giờ xã hội phong kiến ngày xưa , đường lộ mặt lộ tay là đồi phong bại tục. thấy tư tưởng của bà mới vấn-đề."

 

Lưu Hân Nghiên thấy bênh , giọng cũng pha thêm vài phần tủi .

 

"Bà cháu lương tâm. Lúc cháu về đây với họ, là họ ầm ĩ lên tận chỗ lão chính ủy để giành cháu về. Hơn nữa mấy năm nay, tiền ăn mặc của cháu là tiền trợ cấp tử tuất của bố cháu.

 

Cháu cũng về đây. Đến tuổi, tổ chức sắp xếp công việc, cấp cả ký túc xá cho cháu.

 

Ký túc xá của cháu giờ chị dâu cháu đang ở. Nếu bác cả chướng mắt cháu, cháu đành tìm chị dâu đòi phòng thôi. Làm phiền nhiều năm như , cháu ở đây chướng mắt bà nữa."

 

Lưu Hân Nghiên đang bực trong lòng, xong liền xách túi bỏ , cũng mặc kệ vô lương tâm .

 

Cô định đến bệnh viện quân y tìm Âu Dương Nhược Phi , nhờ cùng đến phòng hậu cần chuyện phòng ở.

 

Lúc , Âu Dương Nhược Phi đang ở trong văn phòng, vội vàng an ủi Vu Hồng Hồng.

 

"Đồng chí Vu, , giữ tâm lý vững vàng một chút. Sau quen là , đầu tiên ai cũng sợ cả. nếu cô phát triển lên y tá phụ, thì vượt qua cửa ải ."

 

Giọng nhẹ nhàng, sức mạnh trấn an lòng .

 

Vu Hồng Hồng gật gật đầu, "Bác sĩ Âu Dương, nhưng vẫn sợ, sợ ..."

 

Âu Dương Nhược Phi còn định gì đó, thì khóe mắt liếc thấy Lưu Hân Nghiên đang ở cửa.

 

"Hân Nghiên, em đến đây? Ôi chà, em xem cái đầu của , bệnh viện chút việc gấp nên lu bu quên mất. Em chờ lâu lắm ?" Âu Dương Nhược Phi dậy, áy náy với Lưu Hân Nghiên.

 

Lưu Hân Nghiên gì, lẳng lặng Âu Dương Nhược Phi và Vu Hồng Hồng.

 

Vu Hồng Hồng vội vàng dậy giải thích, "Hân Nghiên, cô đừng hiểu lầm, hiện tại là y tá phụ của bác sĩ Âu..."

 

Âu Dương Nhược Phi xua xua tay với Vu Hồng Hồng, "Được , cô ngoài chuẩn ."

 

Vu Hồng Hồng cứng đờ mặt, "Vâng, chuẩn ngay."

 

Đợi Vu Hồng Hồng , Âu Dương Nhược Phi mới với Lưu Hân Nghiên, "Cô thi y tá phụ, viện trưởng bảo kèm cặp một chút. Thằng cháu của phó đoàn Lý truyền nước hai ngày mà tình hình khá hơn.

 

Đây, về thì nhà tìm đến, đồng ý cho thằng bé phẫu thuật . Anh lu bu một hồi, nào là sắp xếp thời gian phẫu thuật, nào là một loạt kiểm tra, nên quên mất chuyện chèo thuyền.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-222-em-cung-rat-so-hai.html.]

Vừa Vu Hồng Hồng chạy đến với đầu phòng mổ nên tâm lý sợ hãi, liền trấn an một chút.

 

Em cũng đấy, nếu y tá phụ mà tâm lý định, sẽ ảnh hưởng đến ca mổ."

 

Lưu Hân Nghiên cố nặn một nụ , "À, em ."

 

Âu Dương Nhược Phi thấy Lưu Hân Nghiên để ý, liền , "Xin em nhé, vốn dĩ hôm nay đưa em chơi, kết quả bên ..."

 

Lưu Hân Nghiên đặt cái túi xuống đất, đối diện Âu Dương Nhược Phi, "Ca mổ sắp xếp lúc nào?"

 

Âu Dương Nhược Phi ngẩng đầu, "Anh hỏi , đứa bé trưa nay ăn gì, thời gian phẫu thuật xếp tám giờ tối."

 

Lưu Hân Nghiên cố gắng vực tinh thần, đùa với Âu Dương Nhược Phi.

 

"Lúc nãy em ở Hồ Đông đợi lâu, nhưng mãi thấy đến. Em nhớ hồi nhỏ bố dắt chúng chèo thuyền, lúc đó vui thật."

 

Âu Dương Nhược Phi gật gù, " , hồi đó chú và dì vẫn còn. Bố thi chèo thuyền còn thua cả chú nữa, ha ~"

 

Lưu Hân Nghiên cũng mỉm , " thế, em gân cổ lên hét 'Bố ơi cố lên', còn lúc đó giữ hình tượng , la to như em.

 

Dì còn chắc chắn là do cổ vũ to cho bố , nên bố mới thua bố em."

 

Âu Dương Nhược Phi mải kiểm tra bệnh án trong tay, đáp lời.

 

Lưu Hân Nghiên , tiếp, "Em thấy đến, nên tự xuống chèo thuyền. Nhược Phi, em lên thuyền, cũng là Hồ Đông, cũng là mùa , cũng là cảnh sắc , chốn cũ tìm về, nhưng em tìm thấy chút cảm giác nào của ngày xưa."

 

Âu Dương Nhược Phi đáp cho , "Vậy ?"

 

Nỗi buồn trong mắt Lưu Hân Nghiên gần như tràn ngoài, "Nhược Phi, , chiếc thuyền em rò nước. Em sợ lắm."

 

Âu Dương Nhược Phi đáp, "Ồ, rò nước ?"

 

"Nhược Phi, lúc đó em sợ c.h.ế.t khiếp. Em bơi, nước cứ trào lên từ đáy thuyền, em sợ lắm.

 

Em sợ sẽ ngã xuống c.h.ế.t đuối. May mà đó nhân viên an thấy tiếng kêu cứu, đưa em lên bờ."

 

Âu Dương Nhược Phi cất tài liệu trong tay, ngẩng đầu Lưu Hân Nghiên, "Em xong ? Anh tìm phó viện trưởng ký tên, cái báo cáo xét nghiệm ..."

 

Lưu Hân Nghiên giọng nghẹn ngào, hét lên, "Anh em ? Em thuyền của em rò nước!"

 

Âu Dương Nhược Phi cuối cùng cũng nhận sự khác thường của Lưu Hân Nghiên, "Em đấy ? Anh đang mà. Anh hôm nay lỡ hẹn, nhất định đưa em chèo thuyền."

 

Lưu Hân Nghiên cố gắng mở to mắt, nhưng nước mắt vẫn nhòe tầm .

 

"Em đang chuyện chèo thuyền ? Rốt cuộc em ?"

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Âu Dương Nhược Phi cũng cau mày, "Hân Nghiên, em đừng quậy nữa ?

 

Anh thật sự bận.

 

Em cũng thấy đó, tối nay còn ca mổ, nhiều thứ chuẩn . Bệnh nhân chờ , là bác sĩ."

 

Lưu Hân Nghiên nức nở, "Em bận, em luôn luôn . Vu Hồng Hồng sợ phòng mổ, thể an ủi cô . Em ở thuyền giữa Hồ Đông, thuyền rò nước, em cũng sợ hãi.

 

Em bơi, bên cạnh em ai cả, em sợ sẽ ngã xuống c.h.ế.t đuối.

 

Lúc nãy em gặp thuyền rò nước, em cũng sợ hãi mà. Anh thể an ủi em một chút ?"

 

 

Loading...