Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 221: Nguy hiểm ập đến
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:16:14
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian trôi qua từng phút, từng giây, Lưu Hân Nghiên giơ cổ tay lên xem đồng hồ.
Đã bốn giờ bốn mươi phút.
Vẻ mong đợi trong mắt cô dần ảm đạm.
Âu Dương Nhược Phi hễ gặp chuyện công việc là thể quên ăn quên ngủ, đây đầu tiên thất hứa.
Lưu Hân Nghiên cũng hiểu, chắc là sẽ đến nữa.
Cô dậy, về phía quầy bán vé, một mua vé lên thuyền.
Từ từ chèo thuyền giữa hồ, ngẩng đầu cảnh vật xung quanh, rốt cuộc cũng còn giống như hồi nhỏ nữa.
Không còn là cảm giác của ngày xưa.
Cơn gió xuân nhè nhẹ đẩy thuyền trôi , Lưu Hân Nghiên thuyền gia đình ba ở thuyền đối diện đang nô đùa.
Cô bé chừng tám chín tuổi đòi giành mái chèo của bố để tự chèo. Người bố sợ con gái ngã, liền ôm cô bé lòng, nắm tay con, chỉ con chèo từng chút một.
Người ôm một đứa trẻ nhỏ hơn, ánh mắt dịu dàng chồng và con gái.
Cảnh tượng ...
Dần trùng khớp với ký ức thời thơ ấu của Lưu Hân Nghiên.
Khi đó, Lưu Kiến Dũng cũng ôm cô lòng như , dạy cô chèo thuyền, cũng ở đối diện dịu dàng cô.
đó, họ cùng nhiệm vụ.
Người là phóng viên chiến trường, cùng bố hùng của cô, cả hai đều trở về.
Không để cho cô một lời trăn trối, chỉ để cho cô một chồng cưới.
Dưới chân chợt lạnh, Lưu Hân Nghiên bừng tỉnh khỏi hồi ức.
Cúi xuống , trong thuyền đọng ít nước, thậm chí ướt giày của cô.
Cô hoảng hốt co chân lên, con thuyền lắc lư theo động tác của cô, dọa cô hét lên một tiếng.
"Thủng, thủng ! Sao thuyền thủng thế ?"
"Có ai ! Thuyền thủng ~"
Lưu Hân Nghiên hoảng loạn hét về phía bờ, nhưng thuyền của cô giữa hồ, tiếng gió và tiếng đùa xung quanh át tiếng kêu cứu của cô, một ai chú ý đến cô.
Lưu Hân Nghiên bơi, cô sợ đến phát . Nếu thuyền chìm, cô c.h.ế.t đuối ?
"Cứu mạng với! Mau tới đây! Thuyền ngấm nước ~"
Cô đặt vội đôi chân đang co lên xuống, nắm lấy mái chèo, "Không , , chỉ là rò rỉ chút thôi, chèo nhanh lên."
Chẳng vì quá hoảng loạn , mà cô cứ chèo vòng quanh tại chỗ, nước trong thuyền sắp ngập mu bàn chân cô.
Lưu Hân Nghiên càng lúc càng hoảng, cô cởi chiếc khăn lụa đỏ cổ, ở mũi thuyền vẫy tay lia lịa, "Có ai thấy ? Thuyền ngấm nước, thuyền ngấm nước ~"
Hai nhân viên an đang tán gẫu bên bờ cuối cùng cũng chú ý tới, "Cô đồng chí đang gì ?"
Khi thấy con 11 sơn trắng to đùng thuyền, một vội vàng vớ lấy cây sào chống thuyền .
"C.h.ế.t tiệt! Ai cho thuê thuyền 11? Thuyền đó rò nước, ông Lưu còn kịp sửa mà."
Nhân viên an còn tròn mắt, "Rò nước ? Có ai với . Là cô tự chọn, bảo cái sạch sẽ, kêu đẩy xuống."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lưu Hân Nghiên nhân viên an đưa lên bờ, chân vẫn còn mềm nhũn.
Hai vị nhân viên an rối rít xin cô, "Đồng chí, thật sự xin cô, xin cô nhiều, đều là của chúng ."
" đúng đúng, là của chúng , là do việc chu đáo."
Nhân viên ở quầy bán vé cũng chạy , khi hiểu rõ tình hình, liền mặt Lưu Hân Nghiên mà phê bình gay gắt hai nhân viên an .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-221-nguy-hiem-ap-den.html.]
Thật tâm thành ý xin Lưu Hân Nghiên xong, họ còn trả tiền vé chèo thuyền cho cô, cử một nhân viên đạp xe đưa Lưu Hân Nghiên về.
Trong khu tập thể, mấy đang tán gẫu thấy Lưu Hân Nghiên xe đạp của lạ về, đều tò mò ngó nghiêng.
"Kia cháu gái nhà Lưu Kiến Binh ? Hình như tên là Hân Nghiên thì ."
"Ủa, thằng cha là ai ?"
"Chưa thấy bao giờ. Con bé đính hôn với nhà họ Âu Dương ? Thằng giống thằng nhóc nhà họ Âu Dương?"
Sau khi Lưu Hân Nghiên lên lầu, mấy bà thím ở vây lấy nhân viên an đưa cô về.
Lưu Hân Nghiên tất và giày sạch, tự rót cho một ly nước ấm, lúc mới thấy đỡ hơn một chút.
Cô soi gương sửa tóc tai, xoay định đến bệnh viện quân y.
Vừa mở cửa chạm mặt bà bác cả.
"Bác cả.", Lưu Hân Nghiên khách khí chào.
Chu Đan mặt cảm xúc "Ừ" một tiếng. Lưu Hân Nghiên đang định thì thấy giọng vô cảm từ phía vọng tới.
"Con gái lớn , ngày thường ăn ở cũng chú ý một chút. Nhà họ Âu Dương vốn chướng mắt mày , đừng để nhà tìm cớ mà bắt bẻ."
Lưu Hân Nghiên đầu Chu Đan, "Bác cả, bác gì cứ thẳng."
Chu Đan cũng , thẳng mắt Lưu Hân Nghiên, " còn đủ rõ ? Mới về lời ong tiếng ve ho, mày giữ ý tứ thì cũng đừng liên lụy đến chị mày với mày."
Lưu Hân Nghiên đỏ bừng mặt, "Cháu gì mà bác năng kì quái như ? Bác ưa cháu thì cứ thẳng, cháu cũng chỗ , bệnh viện quân y chia ký túc xá cho cháu."
Sắc mặt Chu Đan lập tức trở nên khó coi. Lưu Hân Nghiên là con liệt sĩ, chiếu cố về nhiều mặt, bệnh viện quân y cũng cấp riêng cho cô một phòng đơn.
Căn phòng đơn đó hiện đang Đinh Hồng Tươi, con dâu của Chu Đan, chiếm ở.
Con trai Chu Đan bộ đội biền biệt, con dâu bà hợp với cả Chu Đan lẫn Lưu Hân Duyệt, cãi suốt ngày.
lúc đó Cố Vân Châu nhà họ Cố ép , Chu Đan cân nhắc đủ kiểu, liền tìm quan hệ điều Lưu Hân Nghiên công tác xa, cho con dâu dọn căn phòng phân.
"Cái gì gọi là tao ưa mày? Tao thấy mày đúng là đồ vô lương tâm, nuôi lớn giờ đủ lông đủ cánh , còn là cái thời bám theo tao đòi ăn đòi uống nữa.
Trưởng bối dạy một câu mà còn dám cãi ? Cả khu tập thể đồn ầm lên kìa, mày xe đạp của một thằng đàn ông lạ hoắc về.
Tao bảo mày chú ý tác phong thì sai ? Suốt ngày chạy theo đàn ông, còn tùy tiện xe về, thảo nào nhà họ Âu Dương chướng mắt mày."
Chu Đan tức tối mắng Lưu Hân Nghiên.
Lưu Hân Nghiên tức điên, "Cháu xe về thì ? Cháu xe về là tác phong ? Bác từng xe khác ? Chị Hân Duyệt từng ?"
Nhớ lời Bành Chí Hoa lúc , cô lấy hết can đảm , "Người cháu, ai ? Bác chỉ mặt gọi tên xem.
Còn nữa, cháu bám theo bác đòi ăn đòi uống, lúc là các bác sống c.h.ế.t đòi giành cháu về nuôi. Tiền trợ cấp tử tuất của bố cháu đủ nuôi cháu lớn mấy , cháu nợ nần gì các bác.
Nếu nhờ quan hệ của bố cháu, họ thể leo lên vị trí hiện tại ?
Rốt cuộc ai mới là đồ vong ân bội nghĩa? Cả nhà các mới đúng!!!"
Chu Đan chỉ mặt Lưu Hân Nghiên, "Mày....."
Lưu Hân Nghiên gạt phắt tay bà , "Bác cái gì mà bác, bác tưởng cháu sợ bác ? Nếu hưởng ké nhờ m.á.u mủ ruột rà, một 'cục vàng' như cháu các bác giành về nuôi?
Nếu nhờ bố cháu, chỉ với chút lương và trợ cấp của bác cả, các bác thể sống thoải mái thế ?
Cháu cho bác , loại ăn cháo đá bát chính là các !!!"
Lưu Hân Nghiên đà, gào lên một tràng định .
Chu Đan ở đằng chỉ cô mắng, "Đồ súc sinh vong ân bội nghĩa, mày giỏi thì đừng bao giờ về đây nữa!"
Lưu Hân Nghiên đầu , xách túi của lên, "Bác yên tâm, cháu đến bệnh viện đòi phòng của ngay đây. Sau sẽ bao giờ về nữa."