Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 220: Cố Biển Mây âm u
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:16:13
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Lưu Hân Duyệt cứ luôn về phía Cố Vân Châu.
Vương Lạc thấy Cố lão gia tử còn gọi Cố Vân Châu lên chuyện, trong lòng càng thấy bất bình Cố Biển Mây. Rõ ràng đang ở bộ đội cống hiến cho nhà họ Cố là Biển Mây, gọi Vân Châu lên gì?
Đương nhiên, cảnh Cố Biển Mây cũng thấy.
Trong lòng chua loét, ánh mắt Cố Vân Châu cũng mang theo vẻ ghen ghét.
Từ nhỏ , chỉ cần Cố Vân Châu ở , vĩnh viễn chỉ là cái bóng nền.
Khó khăn lắm nó mới ngã xuống, mới bò lên , nhưng đến những dịp quan trọng thế , ánh mắt vẫn cứ đổ dồn Cố Vân Châu.
Đám thanh niên kiêu ngạo trong bộ đội , cũng thử tiếp xúc, nhưng cứ cảm thấy thể nào hòa nhập .
Thứ mà tốn bao tâm tư cũng , Cố Vân Châu dễ như trở bàn tay.
Khi thấy ánh mắt vợ cũng dán chặt Cố Vân Châu, vẻ bình tĩnh mặt Cố Biển Mây cuối cùng cũng giữ nổi nữa.
Hắn nghiêng đầu gần Lưu Hân Duyệt, giọng u ám, "Tròng mắt sắp dính lên đến nơi kìa. Đây là dịp nào, giữ chút thể diện cho hai nhà . nhạo là cưới hạng đàn bà lẳng lơ."
Sắc mặt Lưu Hân Duyệt trắng bệch, đầu Cố Biển Mây giận dữ, "Anh ý gì? Anh hươu vượn cái gì đấy?"
Cố Biển Mây nhếch mép lạnh, "Có ý gì cô rõ ?
Sao, hối hận ? cho cô , hối hận cũng muộn , căn bản thèm ngó ngàng đến cô ."
Lưu Hân Duyệt tức đến run , "Cố Biển Mây, đúng là đồ súc sinh! Sao thể những lời như ? Nó là em chồng ."
"Hừ, tục ngữ 'mông em vợ, nửa của rể', cô là chị dâu mà cũng tơ tưởng đến m.ô.n.g em chồng , rốt cuộc ai mới là súc sinh?"
Cố Biển Mây ghen đến sắp phát điên, lệ khí trong lồng n.g.ự.c cứ trực trào ngoài, năng cũng còn lựa lời nữa.
Lưu Hân Duyệt hổ tức c.h.ế.t, hoảng hốt liếc xung quanh, thấy ai chú ý đến bên , sắc mặt mới đỡ hơn một chút.
Cô nghiến răng nghiến lợi với Cố Biển Mây, "Cố Biển Mây, đúng là . Nếu là loại ..."
Cố Biển Mây lạnh lùng ngắt lời, "Biết thì ? Chẳng lẽ sai ? Nếu cô hạng lẳng lơ, thấy nó thương là lập tức sang gả cho ?"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lưu Hân Duyệt há hốc miệng, cố nén cơn hổ và tức giận, cúi đầu giả vờ gầm bàn để lau nước mắt, đáp nữa.
Cố Biển Mây chính là một thằng điên.
Người ngoài thật thà, phúc hậu, gặp ai cũng toe toét. Lưu Hân Duyệt gả cho một năm, bên vẻ ngoài trung hậu đó cất giấu sự hẹp hòi, ích kỷ thế nào, cô đều rõ cả.
Không, chỉ Cố Biển Mây, cả nhà chẳng ai bình thường.
Cha giống cha , con cái giống con cái, ai cũng tâm tư riêng của .
Âu Dương Nhược Phi chặn Lưu Hân Nghiên ở hành lang toilet.
"Hân Nghiên, hôm qua em đợi mà về ?"
Lưu Hân Nghiên để ý đến , thấy chắn mặt, cô định lách qua bên trái.
Âu Dương Nhược Phi dịch sang trái, chặn đường cô , "Em đang giận ?"
"Hôm qua giải thích với em , chúng lý lẽ. Hộp bánh chẻo rơi, chúng bằng chứng là Vu Hồng Hồng , hơn nữa cô cũng lý do gì để , thể chỉ là t.a.i n.ạ.n ngoài ý thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-220-co-bien-may-am-u.html.]
Hơn nữa, dù thật sự là cô , chúng cũng thể vì một hộp bánh chẻo mà gì cô ?"
Thấy Lưu Hân Nghiên nữa, Âu Dương Nhược Phi mới thở phào nhẹ nhõm, "Hân Nghiên, đây là bệnh viện, là nơi cứu , chẳng lẽ em hai đ.á.n.h trong văn phòng của ?
Như thì ảnh hưởng lớn thế nào, nếu thật sự ầm lên, cuối cùng chịu phạt sẽ là ai, em nghĩ tới ?"
Lưu Hân Nghiên cúi đầu , y tá trưởng bệnh viện quân y là cô ruột của Vu Hồng Hồng.
Nếu ầm lên, chịu phạt cuối cùng chắc chắn sẽ là cô.
Âu Dương Nhược Phi thở nhè nhẹ, đưa tay xoa tóc cô, "Thôi, đừng giận nữa nhé? Vốn dĩ hôm nay việc, nhưng nghĩ là em cũng sẽ đến, nên mới cố ý xin nghỉ phép để đến giải thích với em."
Cơn giận trong lòng Lưu Hân Nghiên tan quá nửa. Cô và Âu Dương Nhược Phi cùng lớn lên, cô hiểu rõ nhất Âu Dương Nhược Phi coi trọng công việc của đến mức nào.
Vì dỗ cô mà cố ý một chuyến, thể là hết mức với .
"Lát nữa ăn tiệc xong chúng về sớm, chiều nay đưa em dạo.", Âu Dương Nhược Phi thấy Lưu Hân Nghiên vẫn cúi đầu , liền bồi thêm một câu.
Lưu Hân Nghiên thoáng ngạc nhiên, ngẩng đầu , "Anh thời gian đưa em dạo phố ?"
Âu Dương Nhược Phi gật đầu, "Ừ, hôm nay xin nghỉ . Em khó khăn lắm mới về một chuyến, cũng ở bao lâu, đưa em đây đó."
Lưu Hân Nghiên cuối cùng cũng nở nụ , "Vâng, chúng xem phim nhé? Xong Hồ Đông chèo thuyền."
Mặc dù Âu Dương Nhược Phi xin nghỉ phép, nhưng suốt cả buổi chiếu phim, vẫn luôn lơ đễnh, thỉnh thoảng giơ cổ tay lên xem đồng hồ.
Lưu Hân Nghiên kéo tay , nũng, "Nhược Phi, khó khăn lắm mới nghỉ một ngày, đừng nghĩ đến chuyện bệnh viện nữa."
Âu Dương Nhược Phi áy náy, "Xin , em mất hứng .
Thằng cháu của phó đoàn Lý thế nào , viêm ruột thừa quá nghiêm trọng, với nó còn nhỏ quá, nhà cũng yên tâm cho phẫu thuật, nên sắp xếp mổ ruột thừa, tạm sắp xếp truyền nước hạ sốt .
Còn ông Cát ở khu tập thể nữa, ông đau thắt lưng, lan xuống cả xương cụt, đau đến mức , nặng nhất là chỉ thể sấp, hôm nay đỡ hơn ."
Ra khỏi rạp chiếu phim, Lưu Hân Nghiên thấy cứ thất thần, liền thăm dò, "Nếu yên tâm, là về bệnh viện xem qua ?"
Âu Dương Nhược Phi thấy Lưu Hân Nghiên chủ động đề nghị, liền nhỏ giọng , "Vậy về bệnh viện một lát, Hồ Đông tìm em nhé?"
Không đợi Lưu Hân Nghiên đáp lời, vội dắt xe đạp của , "Quyết định nha, chúng gặp ở Hồ Đông, em chờ một lát."
Lưu Hân Nghiên vẫy tay với , "Vâng, nhanh về, em ở Hồ Đông chờ ."
Nhìn Âu Dương Nhược Phi rời , Lưu Hân Nghiên ôm một túi bắp rang, ăn thong dong về phía Hồ Đông.
Lúc cô đến Hồ Đông thì ba rưỡi chiều. Cô tìm một chỗ râm mát xuống, ngã tư đường chờ Âu Dương Nhược Phi.
"Hãy để chúng cùng khua mái chèo ~, thuyền nhỏ lướt sóng biếc ~, mặt hồ phản chiếu ~"
Một tiếng hát du dương vang lên, Lưu Hân Nghiên bất giác mặt hồ.
Hôm nay thời tiết , hồ ít thuyền nhỏ đang dạo chơi, tiếng rôm rả của các cặp nam nữ trẻ tuổi vang vọng thật xa.
Lưu Hân Nghiên bất giác nhớ hồi nhỏ, khi đó bố cô vẫn còn, nhà họ Âu Dương và nhà cô thiết, hai nhà dắt con cái cùng chèo thuyền.
Bố và bác Âu Dương sức chèo, cô và ở thuyền hét lên cổ vũ bố.
Âu Dương Nhược Phi và bác gái ở thuyền bên cũng hét lên cổ vũ.