Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 209: Ai bắt nạt em?

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:10:30
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vu Hồng Hồng đắc ý liếc Lưu Hân Nghiên một cái, nhặt tờ đơn xét nghiệm bàn lên.

 

"Bác sĩ Âu Dương, nhà bệnh nhân bên , qua trao đổi một chút ?"

 

Âu Dương Nhược Phi cầm lấy chiếc áo blouse trắng treo móc, đầu định .

 

Lưu Hân Nghiên thấy lạnh lùng sắp bỏ , nước mắt cuối cùng cũng kìm mà rơi xuống.

 

Âu Dương Nhược Phi thở dài, thấp giọng : "Hân Nghiên, đây là bệnh viện, chuyện gì cũng nặng nhẹ, gấp . Anh xuống một lát, lát nữa đưa em ngoài ăn sủi cảo, ?"

 

Anh vốn tính tình lạnh lùng, như xem là dỗ dành Lưu Hân Nghiên .

 

Âu Dương Nhược Phi chờ Lưu Hân Nghiên đồng ý, liền theo Vu Hồng Hồng.

 

Giữa những ánh mắt chỉ trỏ của , Lưu Hân Nghiên chậm rãi xổm xuống nhặt hộp cơm, lượm từng chiếc sủi cảo giẫm nát.

 

Nước mắt cô từng giọt, từng giọt rơi mu bàn tay.

 

Đây là sủi cảo bình thường, đây là sủi cảo do chính tay Giang Tâm nặn từng cái một, là cô phụ giúp băm thịt, phụ giúp nhào bột, xe suốt bốn tiếng đồng hồ từ huyện Ninh về, cẩn thận bưng tay mang về.

 

Là cô mặt dày chạy tới nhà ăn mượn bếp lò hấp chín, thèm đến nuốt nước miếng nhưng vẫn ôm lòng nỡ ăn, chỉ để dành cho nếm thử.

 

Lúc Âu Dương Nhược Phi , Lưu Hân Nghiên .

 

Sủi cảo đất cũng thấy , ngay cả những chiếc giẫm nát cũng dọn dẹp sạch sẽ.

 

Nghĩ đến dáng vẻ mắt hoe đỏ của Lưu Hân Nghiên, lòng chợt mềm , chút hối hận vì giọng điệu lúc nãy của quá nặng nề.

 

Bành Chí Hoa xuống xe thấy Lưu Hân Nghiên lưng về phía bậc thềm sân bóng rổ của khu gia thuộc.

 

"Lưu Hân Nghiên, em đây gì đấy?", bước nhanh về phía cô, cúi xuống để vẻ mặt cô.

 

Thấy Lưu Hân Nghiên mắt đỏ hoe, Bành Chí Hoa vội vàng nhảy xuống bậc thềm, đối diện với cô, lo lắng hỏi.

 

"Sao thế? Cãi với thím Cả ? Hay là mụ già nhà họ Âu Dương tìm em gây sự?"

 

Lưu Hân Nghiên thấy mũi cay xè, nước mắt lã chã rơi xuống.

 

"Anh Bành, sủi cảo thịt lừa hấp của Giang Tâm, thật sự ngon, cho nên em mới mang về cho nếm thử."

 

Bành Chí Hoa tức khắc luống cuống, lục lọi khắp các túi, tìm thứ gì đó để lau nước mắt cho cô: "Này, em đừng nữa, chuyện gì thì cứ , Âu Dương Nhược Phi bắt nạt em , lát nữa đập nó một trận em."

 

"Oa hu hu hu ~"

 

Lưu Hân Nghiên bật nức nở: "Sủi cảo, thịt lừa, của Giang Tâm, ... thật sự... ngon... hu hu..."

 

Bành Chí Hoa tìm thấy gì để lau nước mắt, đành giơ ống tay áo của lên quệt lên mặt Lưu Hân Nghiên: "Anh , , sủi cảo thịt lừa của đồng chí Kiều (Giang Tâm) ngon nhất, em bao nhiêu , tiếc là vẫn dịp nếm thử."

 

Nói , liếc hộp cơm Lưu Hân Nghiên đang ôm, hỏi: "Em lẽ mang từ huyện Ninh về thật đấy ?"

 

Lưu Hân Nghiên nghẹn ngào gật đầu.

 

Bành Chí Hoa : "Thế là đủ nghĩa khí nhé, quan hệ của chúng thiết như , đồ ngon mà nghĩ đến , đưa đây nếm thử mấy cái."

 

Lưu Hân Nghiên nức nở : "Bị... đổ , rơi hết đất ."

 

Bành Chí Hoa giật lấy hộp cơm: "Rơi đất thì ? Bọn đàn ông thô kệch chúng nhiều kiêng kị như ?"

 

Mở hộp cơm , bốc một cái sủi cảo ném miệng, nhai vẻ mặt khoa trương, giơ ngón tay cái về phía Lưu Hân Nghiên.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

"Ừm, chẳng trách em cứ nhắc suốt, ngon thật."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-209-ai-bat-nat-em.html.]

Nói xong, thêm một cái sủi cảo nữa miệng.

 

Đôi mắt ảm đạm của Lưu Hân Nghiên từ từ sáng lên, cô giơ tay áo lên quệt mặt: "Em lừa ? Thật sự ngon mà." Nói cô cũng đưa tay hộp định bốc sủi cảo.

 

Bành Chí Hoa cầm hộp cơm lùi về một bước: "Đừng giành với , thương em bao nhiêu năm nay vô ích , đến cái sủi cảo cũng giành với ."

 

Lưu Hân Nghiên nhổm dậy, chồm tới, nhanh tay bốc một cái sủi cảo từ trong hộp.

 

"Anh bắt nạt em, đây là em mang từ huyện Ninh về đấy, mất bốn tiếng đồng hồ cơ mà."

 

Khi c.ắ.n miếng sủi cảo, cô sững .

 

Bị vần vò cả buổi sáng, sủi cảo lạnh ngắt từ lâu, ngay cả lớp vỏ mỏng cũng cứng .

 

Cô cúi đầu nửa cái sủi cảo trong lòng bàn tay, nó lăn xuống đất dính đầy bụi bẩn, trông vô cùng nổi bật lớp vỏ trắng tinh.

 

Bành Chí Hoa giật lấy nửa cái sủi cảo còn tay Lưu Hân Nghiên.

 

"Em đừng ăn, con gái dày yếu ớt, như bọn đàn ông thô kệch tụi . Nếu em thích ăn, lúc nào về, tự lái xe đưa các em xuống, đến lúc đó mua nửa con lừa, phiền đồng chí Kiều nhiều một chút, cho em ăn thoả thích."

 

Bành Chí Hoa đưa hộp cơm rỗng cho Lưu Hân Nghiên: "Chắc em vẫn ăn cơm ? Đi, dẫn em ăn bánh tương thơm, từ hồi em huyện Ninh năm ngoái đến giờ gần như về, chắc em , phố Hưng Nghiệp mới mở một tiệm bánh tương thơm ngon cực kỳ..."

 

Kể từ Cố Vân Châu bỏ đêm ba mươi Tết, chuyện nhà họ Cố thể chiếm sóng "tin nóng hóng hớt" của cả khu gia thuộc một thời gian dài.

 

Vì chuyện , ông cụ Cố nổi trận lôi đình, chỉ Cố Hồng Bân và Vương Lạc phê bình, mà ngay cả Cố Biển Mây (đứa con cưng mới) và cô cháu dâu Lưu Hân Duyệt cũng sống trong cảnh mặt xám mày tro một thời gian dài.

 

Vương Lạc vốn với Cố Vân Châu, càng vì chuyện mà oán hận .

 

Trong lòng ấm ức, nên từ Tết đến giờ hơn bốn tháng, bà cũng thèm một lá thư nào về nhà.

 

Lần ông cụ Cố lên tiếng , nếu còn để xảy chuyện nào nữa, Vương Lạc thể về hưu non , mấy chuyện lễ Tết họp hành gì đó cứ giao hết cho thím Hai Cố.

 

"Cốc, cốc, cốc ~"

 

Cố Vân Châu tiếng gõ cửa, đầu thì thấy Vương Lạc đẩy cửa bước , ở ngay cửa.

 

"Mẹ, chuyện gì ?", giọng điệu Cố Vân Châu xa lạ như một dưng.

 

Vương Lạc nén sự khó chịu trong lòng, hỏi: "Con ăn ? Hay là thích ăn món gì?"

 

Tối nay ông cụ Cố cũng sẽ về ăn cơm, bà sợ cái đứa con bất trị đến lúc đó giở trò như , khiến bà giấu mặt .

 

Cố Vân Châu lạnh nhạt : "Con kén ăn, ăn gì cũng ."

 

Vương Lạc nhíu mày: "Con thể chuyện tử tế ? Không kén ăn, ăn gì cũng ý gì? Lát nữa bàn, đừng cái vẻ mặt tủi đó nữa."

 

Cố Vân Châu khẩy: "Sao hỏi Cố Biển Mây thích ăn gì? Bao nhiêu năm như , con thích ăn gì cũng , con nên thấy tủi ?"

 

Thấy thái độ của Cố Vân Châu, cơn giận của Vương Lạc bùng lên ngay lập tức: "Con cứ so bì với chị con gì? Con thì ? Con hồi Tết vì con mà cả nhà náo loạn thành cái dạng gì ? Cả cái khu gia thuộc đều đang xì xào bàn tán, chỉ con và chị dâu con, mà ngay cả với bố con cũng mất mặt theo."

 

Nghĩ đến thời gian đó, bằng ánh mắt khác thường và kháy, Vương Lạc tức giận đến mức quên luôn lời dặn của ông cụ Cố.

 

"Mẹ con biến thành cái dạng , trong lòng thể thoải mái, nhưng thể vì con thoải mái mà bắt cũng khổ sở theo ? Anh con nợ con cái gì cả, hôn sự của con với nhà họ Lưu là do nhà họ Lưu đồng ý, nếu con..."

 

Cố Vân Châu căn bản tranh cãi, dậy cầm lấy túi xách bắt đầu thu dọn đồ đạc.

 

Vương Lạc kinh ngạc: "Con gì đấy?"

 

Cố Vân Châu đầu cũng ngẩng: "Về huyện Ninh."

 

Vương Lạc trợn tròn mắt: "Rốt cuộc con gì hả, ngày mai ông nội con mừng thọ , hôm nay con bỏ , con bức c.h.ế.t đúng ?"

 

 

Loading...