Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 208: Cô ta cố ý

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:10:29
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tế Châu, bệnh viện quân y.

 

Lưu Hân Nghiên trong văn phòng của Âu Dương Nhược Phi chờ đợi, buồn chán ngắm nghía hai cây bút trong hộp đựng bút.

 

Két một tiếng, cửa văn phòng đẩy .

 

Một đàn ông cao ráo, thẳng tắp trong bộ đồng phục trắng tinh bước . Anh khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mắt hẹp dài, mũi cao thẳng, cả toát khí chất thanh cao, lạnh lùng.

 

“Nhược Phi ~”, Lưu Hân Nghiên vui vẻ, bất giác bật dậy khỏi ghế.

 

Âu Dương Nhược Phi thấy Lưu Hân Nghiên, khuôn mặt vốn vô cảm lộ một tia dịu dàng.

 

“Anh đoán là mấy ngày nay em cũng về . Đến lúc nào ?”

 

Từ lúc Âu Dương Nhược Phi bước , ánh mắt Lưu Hân Nghiên rời khỏi mặt , “Ừm, mới đến sáng nay. Đây , đến là tìm ngay. Em thư cho lâu mới trả lời.”

 

Giọng cô hai phần tủi .

 

Âu Dương Nhược Phi nở một nụ áy náy, đặt tập tài liệu tay lên kệ ngay ngắn mới giải thích: “Dạo bận quá, hôm nay còn hai ca phẫu thuật nữa. , em đợi lâu ?”

 

Lưu Hân Nghiên bĩu môi: “Đợi hơn nửa tiếng .”

 

Âu Dương Nhược Phi giơ cổ tay lên đồng hồ, ánh mắt ôn hòa Lưu Hân Nghiên: “Trưa nay rảnh một tiếng, chúng cùng ăn cơm nhé.”

 

Lưu Hân Nghiên nũng kéo kéo tay áo Âu Dương Nhược Phi: “Em ngoài ăn . Lát nữa xuống nhà ăn lấy cơm lên, chúng ăn ngay tại văn phòng . Chỉ hai chúng thôi, lâu lắm ăn cơm riêng với .”

 

Nói , cô như dâng vật báu, lấy từ trong túi một hộp cơm.

 

“Anh xem em mang gì cho . Đây là sủi cảo thịt lừa em chuyên môn mang từ Ninh Huyện về cho đấy.

 

Chính là cái em thư kể cho đó, ngon lắm. Lần em ăn xong cứ nhớ mãi, mang về cho nếm thử.

 

Lần về, em tìm mua thịt lừa , nhờ Giang Tâm cho em. Vừa về nhà cất đồ là em mang đến cho ngay.”

 

Âu Dương Nhược Phi xem bệnh án tay, đáp lời qua loa: “Được, lát nữa nhất định sẽ nếm thử.”

 

Lưu Hân Nghiên thấy cứ bận rộn, liền xung phong: “Cũng sắp đến giờ , em xuống nhà ăn lấy cơm nhé. Anh cứ xử lý xong việc , lát nữa chúng cùng ăn.”

 

Âu Dương Nhược Phi mỉm gật đầu: “Được, vất vả cho cô y tá Lưu cần cù nhất của chúng .”

 

Lưu Hân Nghiên mặt mày hớn hở, hờn dỗi lườm Âu Dương Nhược Phi một cái, mới cầm hộp cơm nhẹ nhàng xuống nhà ăn.

 

Tại quầy y tá, Vu Hồng Hồng bóng lưng Lưu Hân Nghiên, giọng vui: “Sao cô về ?”

 

Nữ y tá Tần Tiểu Yến vốn với Vu Hồng Hồng lập tức tiếp lời: “Hình như là về mừng thọ ông nội Cố. Vừa về chạy ngay đến bệnh viện, cứ như bác sĩ Âu Dương cũng rảnh rỗi như cô .

 

Đồng Đồng nãy còn , bảo là mang từ Ninh Huyện về một hộp sủi cảo hấp, quý lắm, cho bác sĩ Âu Dương nếm thử. Đang ở nhà ăn mượn bếp của thím Béo hâm đấy.”

 

“Hừ, đúng là càng ngày càng nhỏ mọn. Bác sĩ Âu Dương thiếu gì của ngon vật lạ, mấy cái sủi cảo mà cũng tất tả mang đến.”

 

Vu Hồng Hồng cũng hừ lạnh một tiếng: “Không nhân cớ đưa sủi cảo, thì cơ hội bám lấy bác sĩ Âu Dương?

 

Thời đại nào mà còn lôi chuyện hôn ước từ bé để đeo bám bác sĩ Âu Dương.

 

Trong khu tập thể quân nhân , ai mà chẳng chú thím Âu Dương thích mối hôn sự , chỉ là mặt dày cứ bám riết lấy.”

 

Tần Tiểu Yến giọng cũng đầy bất bình: “Phải em á, bác sĩ Âu Dương chính là quá mềm lòng.”

 

Âu Dương Nhược Phi ngoại hình xuất chúng, tuổi còn trẻ lên vị trí bác sĩ chủ nhiệm, tiền đồ vô lượng, hơn nữa nhà họ Âu Dương trong quân đội cũng địa vị nhất định. Âu Dương Nhược Phi thể là bạch mã hoàng tử trong lòng ít nữ y tá.

 

vị bạch mã hoàng tử công nhận , Lưu Hân Nghiên "nhanh chân đến ".

 

Ánh mắt Vu Hồng Hồng lóe lên, hỏi Tần Tiểu Yến: “Đơn kiểm tra của cháu trai phó đoàn trưởng Lý ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-208-co-ta-co-y.html.]

“Có .”

 

“Đưa đây, tìm bác sĩ Âu Dương ký tên.”

 

Vu Hồng Hồng cầm một tờ đơn kiểm tra, vội vàng gõ cửa văn phòng Âu Dương Nhược Phi.

 

“Mời .”

 

Âu Dương Nhược Phi dứt lời, Vu Hồng Hồng liền cầm đơn kiểm tra bước .

 

“Bác sĩ Âu Dương, đơn kiểm tra của Lý Gia Tuấn . Đau bụng vùng hạ vị , kèm theo chán ăn, ớn lạnh và sốt cao, chẩn đoán ban đầu là viêm ruột thừa. Anh xem mau.”

 

Âu Dương Nhược Phi vội vàng buông tài liệu trong tay xuống, đưa tay nhận lấy tờ đơn từ Vu Hồng Hồng.

 

Vu Hồng Hồng vẻ mặt lo lắng: “Đứa bé thì quấy , gia đình cũng la lối om sòm. Anh xem nhanh tình hình nghiêm trọng , là truyền dịch sắp xếp phẫu thuật luôn?”

 

Trong lúc chuyện, Vu Hồng Hồng rút tay về, và " khéo" gạt trúng hộp cơm bàn việc.

 

Loảng xoảng một tiếng, sủi cảo văng đầy đất.

 

Vu Hồng Hồng hét lên một tiếng đầy khoa trương: “Ôi chao, bàn việc để sủi cảo thế ?

 

vội quá nên để ý. Xin , thật sự xin .

 

Bác sĩ Âu Dương, cố ý...”

 

Lưu Hân Nghiên đẩy cửa bước , liền thấy hộp sủi cảo mà cẩn thận nâng niu từ Ninh Huyện về, bây giờ vương vãi đầy đất.

 

Vừa thấy Vu Hồng Hồng, cô còn gì mà hiểu.

 

Nóng giận bốc lên đầu, Lưu Hân Nghiên lao tới, đẩy mạnh lưng Vu Hồng Hồng.

 

“Vu Hồng Hồng, cô gì thế!!!”

 

Vu Hồng Hồng “A” lên một tiếng, lảo đảo về phía , một chân vặn giẫm lên đống sủi cảo.

 

Lưu Hân Nghiên mắt long lên sòng sọc: “Vu Hồng Hồng, cô quá đáng lắm !”

 

Âu Dương Nhược Phi vội vàng dậy, kéo Lưu Hân Nghiên : “Hân Nghiên, đừng quậy nữa.”

 

Vu Hồng Hồng đưa tay vịn bàn việc, giả vờ vững.

 

Sau đó, cô mặt tái nhợt xin Lưu Hân Nghiên: “Hân Nghiên, xin , cố ý. Dưới lầu bệnh nhân tình hình khá gấp, vội tìm bác sĩ Âu Dương ký tên nên chú ý bàn việc hộp cơm. Lát nữa mua một phần đền cho cô.”

 

Lưu Hân Nghiên còn lao lên: “Cô đền nổi ? Đây là ...”

 

“Hân Nghiên!!!”, Âu Dương Nhược Phi cao giọng.

 

“Xin y tá Vu !”

 

Giọng hai phần nghiêm khắc.

 

Lưu Hân Nghiên mặt đầy vẻ thể tin nổi, Âu Dương Nhược Phi: “Anh bảo em xin ? Anh ? Cô cố ý, cô cố ý mà!!”

 

Âu Dương Nhược Phi gằn giọng: “Cô cố ý lẽ nào ? Không chỉ là mấy cái sủi cảo thôi ? Em xem em giống cái bộ dạng gì!”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Vu Hồng Hồng mắt rưng rưng, yếu ớt đáng thương Âu Dương Nhược Phi: “Em thật sự cố ý, em chỉ là vội quá, bệnh nhân cứ ầm lên.”

 

Lưu Hân Nghiên run run môi, mắt đỏ hoe Âu Dương Nhược Phi cố gắng giải thích: “Anh thấy đó, hộp cơm của em để sát bên trong, nếu cố tình, căn bản thể nào gạt trúng ...”

 

Âu Dương Nhược Phi liếc những đang thập thò hóng chuyện ở cửa, chỉ nhanh chóng kết thúc vở kịch lố bịch .

 

“Hân Nghiên, đây là bệnh viện, đừng quậy nữa.”

 

 

Loading...