Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 202: Ba ơi, con không biết làm sao bây giờ
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:10:23
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề từng hận ba . Khi ông quỳ xuống mặt cô bé, ép cô bé ở nhà bà nội, những lúc Tề Tú Phân bắt nạt, cô bé đều oán hận tại ba bỏ ở nhà bà nội.
Ngay cả , khi những công nhân ở cổng chuyện, cảnh của ba, trong lòng cô bé vẫn trách ông.
lúc , cô bé thể trách nữa.
So với tất cả những gì ba gánh chịu, những gì cô bé gặp đáng là gì.
Cô bé nhớ đến chú Hoàng, bạn nhất của ba, nhớ đến dì Ninh, bạn của . Ba đúng, hai cha con cô bé nợ họ.
Những giúp đỡ nhà đều đang chịu đựng, cớ gì cô bé kêu ca tủi ?
mà, cô bé thật sự khổ sở.
“Con xin , ba ơi, con sẽ ngoan ngoãn lời, con lời, con quậy nữa.”
Tề nức nở, thế giới của cô bé thật u ám.
Ba cô bé sắp chịu đựng nổi nữa , cô bé thể như một đứa trẻ hư hỏng mà tiếp tục ầm ĩ.
Lúc , Tề vô cùng sợ hãi. Cô bé chỉ còn ba, cô bé quá sợ sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t ba .
Cô bé giờ chỉ lập trường của để suy nghĩ, bao giờ nghĩ đến áp lực của ba.
Sau khi Lý Thải Vi ( Tề) qua đời, đây là đầu tiên hai cha con mở lòng với .
Bình tĩnh , Tề nhỏ giọng thương lượng với Tề Hải Thanh: “Ba ơi, đây con còn nhỏ, bây giờ con mười bốn tuổi , con cũng thể giúp ba, con thể kiếm tiền giúp ba trả nợ.”
Tề Hải Thanh chút nghĩ ngợi liền từ chối: “Không , ba đồng ý, con nhất định học.”
Tề nghĩ đến thành tích bết bát của , bất đắc dĩ nhếch miệng: “Con xin , con ba thất vọng .”
Cô bé vẫn đến trường, trốn thoát khỏi Tề Tú Phân.
Tề Hải Thanh tức giận, nhưng cũng đành bất lực.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Ông và chị gái Tề Tú Phân nuôi lớn. Ông và chị gái thích vợ , bây giờ càng oán hận vợ c.h.ế.t còn liên lụy ông.
ông cũng hiểu và chị , dù họ thích Tề, cũng sẽ thật sự gì Tề.
Kiều Giang Tâm hai cha con rơi bế tắc, thầm thở dài. Nếu cô đoán lầm, đời Tề về đ.â.m Tề Tú Phân, lẽ cũng liên quan đến Tề Hải Thanh.
Tuy ai với cô, nhưng tình hình đại khái, trong lòng cô ít nhiều cũng hiểu rõ.
“Chào chú Tề.”, Kiều Giang Tâm chào Tề Hải Thanh.
Tề Hải Thanh lúc mới nhớ đến Kiều Giang Tâm đang bên cạnh. Ông cố nặn một nụ , cảm ơn Kiều Giang Tâm.
“Cảm ơn, cảm ơn cháu nhé cô bé, cháu thể đưa Ali đến đây tìm chú, chắc chắn là bạn nhất của Ali.”
Kiều Giang Tâm gật đầu: “Vâng ạ.”
Đời , cô và Ali đúng là bạn nhất của .
“Chú Tề, cháu thể chuyện riêng với chú một lát ?”, Kiều Giang Tâm .
Tề Hải Thanh thoáng qua Tề, gật đầu, dẫn Kiều Giang Tâm trong lán.
Một cái lán lớn, bên trong đặt ít công cụ và vật liệu, một cái bàn việc đơn sơ, bàn đặt ngay ngắn sổ sách, biểu mẫu đăng ký các loại.
Bên cạnh bàn việc là một chiếc giường đơn giản, chăn giường chuyển sang màu đen, cứ thế vứt bừa bộn đó.
Kiều Giang Tâm kể về Tề, những gì từ thím Thẩm, và cả những gì tận mắt thấy.
“Lần đầu tiên cháu thấy con bé, nó ngang qua cửa tiệm của cháu. Cháu vẫn hiểu, nó ở tận phía Nam thành phố chạy đến tận phía Bắc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-202-ba-oi-con-khong-biet-lam-sao-bay-gio.html.]
Trên xe lửa, cháu hỏi nó, nó với cháu bốn chữ.”
Kiều Giang Tâm Tề Hải Thanh, giọng nặng trĩu: “Sống bằng c.h.ế.t. Ali , con bé sống bằng c.h.ế.t.”
Đồng tử Tề Hải Thanh co rút , cả cứng đờ.
Kiều Giang Tâm tiếp tục: “Con bé nó khác bảo c.ắ.t c.ổ tay tự sát, nên trốn ở sân thể dục, lấy d.a.o gọt bút chì rạch tay . Chắc con bé rạch ở , nên rạch ở cánh tay.
Là ông bảo vệ cổng trường thấy, đưa con bé tìm thầy giáo. Nó dám về nhà, tiền. Thầy giáo ít nhiều cũng tình hình nhà họ Tề, vì tiết kiệm tiền t.h.u.ố.c men, nên đưa Ali đến chỗ quen băng bó, vì mới ngang qua tiệm của cháu.”
Tề Hải Thanh nắm chặt nắm tay, giọng run rẩy: “ , hề .”
Kiều Giang Tâm Tề Hải Thanh: “Cháu hiểu, chú là một cha, chú lo lắng Ali là con gái ở một , sợ con bé gặp .
Chú luôn cảm thấy bà nội Tề và cô Tề dù đối xử với Ali, thì ít nhất cũng hại tính mạng, hủy hoại sự trong sạch của con bé.
cháu thấy những sự tra tấn còn khiến khó chịu hơn cả một nhát d.a.o đ.â.m c.h.ế.t.
Chú là con ruột, là em ruột của họ, là đàn ông duy nhất trong nhà, chú thể lấy thái độ của họ đối với chú để đặt lên Ali .
Chú mà, họ đều hận của Ali.”
Kiều Giang Tâm nhớ đến Ali đời , thường xuyên ngẩn ngơ một lời nào, giọng cô mang theo nỗi ưu tư.
“Cô Tề đổ bất hạnh của đời lên đầu Ali, bây giờ trút hết lên Ali. Bất cứ điều gì thuận lợi bất cứ cảm xúc tiêu cực nào trong cuộc sống, bà đều trút giận lên Ali.
Bốn năm nay, chú chỉ về hai , mỗi vài tiếng ngắn ngủi. Chú cảm thấy họ đối xử với Ali cũng tạm , nhưng ở những nơi chú thấy, chú Ali đ.á.n.h mắng bao nhiêu, rơi bao nhiêu nước mắt ?”
Tề ở cửa, thấy tiếng chuyện bên trong, đột nhiên tủi thụp xuống đất ôm gối nức nở.
Tề Hải Thanh vội vàng chạy . Tề tự công tác tư tưởng, ngoan ngoãn lời, gây thêm phiền phức cho ba.
nghĩ đến việc về đối mặt với Tề Tú Phân, cô bé suy sụp.
“Hu hu hu ~ Ba ơi, con lớn , con sợ , con thể tự chăm sóc . Ba cho con về nhà , con thật sự ở nhà cô cô nữa, dù g.i.ế.c c.h.ế.t cũng .
Con nấu cơm, cơm nước trong nhà đều do con , chỉ cần cho con lương thực, con thể sống .
Cô cô mắng con, bà còn đ.á.n.h con. Bà bao giờ đ.á.n.h họ, nhưng bà mỗi ngày đều mắng con mặt con, con và là đồ tai họa. Bà bảo con c.h.ế.t , bảo con tìm , con sống chỉ liên lụy ba.”
Giọng Tề run lên ngừng: “Bà nội cái gì cũng quan tâm, chỉ bảo con lời. Con lời , bà thích con chuyện thì con nữa, con đường cũng dám gây tiếng động, thứ trong nhà con đều chạm . Bà bảo con tan học về nhà việc, con tan học là chạy về nhà, mà bà vẫn ghét con.
Ba ơi, con cũng ngoan ngoãn lời, nhưng con chịu nổi nữa. Con khổ sở quá, mà cũng gặp ba.
Con bây giờ. Con cũng đúng, cũng yên. Con gì thì bà con là đồ câm, đang dằn mặt bà, đ.á.n.h con. Con chuyện thì bà bảo con ồn ào, dùng ghế ném con...”
Sắc mặt Tề Hải Thanh càng lúc càng khó coi.
Cho đến khi Tề câu: “Lần con dùng d.a.o nhỏ rạch tay, con thật sự sợ chút nào, c.h.ế.t thì cần ở cùng cô cô nữa.”
Tề Hải Thanh cuối cùng cũng suy sụp. Ông thụp xuống đất, giơ nắm đ.ấ.m tự đập đầu .
Bất lực, đau khổ và hối hận.
Trưa hôm đó, lúc Tề Hải Thanh tìm lãnh đạo xin nghỉ, ông lãnh đạo cũng sững sờ.
Tề Hải Thanh là thế nào chứ?
Ông là vì gấp đôi tiền lương mà ba năm liền ba mươi Tết cũng về nhà, viêm dày đau lăn lộn cũng chịu xin nghỉ, móng chân bật cũng vội vàng việc.
Bây giờ ông xin nghỉ.
Chắc chắn là nhà xảy chuyện tày trời gì .
Lãnh đạo hỏi gì, lập tức giấy cho ông, còn bảo ông cứ giải quyết xong việc hẵng , cần vội.