Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 201: Tôi không hận ông ấy
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:10:22
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ , chính là ổng. Bốn mùa đều mặc đúng một bộ đồ bảo hộ, Tết lôi bộ nào mặc qua thì coi như quần áo mới. Cũng gọi là một quản lý nhỏ , mà keo kiệt cỡ đó thì tao thấy bao giờ.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“À, tao nhớ . Lần tao còn , vốn dĩ ổng quản lý trạm trộn, công việc đó nhẹ nhàng sạch sẽ, ổng nghĩ mà vì mấy đồng trợ cấp, chủ động xin điều đến cái nơi hoang vu gió lùa lạnh thấu xương để coi vật liệu.
Mới mấy hôm , lúc dỡ vật liệu, cẩn thận đè lên chân ổng, móng chân bật cả mà chỉ băng bó qua loa , sợ trừ lương đấy. Tiền t.h.u.ố.c men, tiền bồi dưỡng đền cho, ổng đều đút túi hết, một tuýp t.h.u.ố.c mỡ cũng nỡ mua thêm.”
Mấy công nhân khác trợn mắt.
“Hầy, cha ngốc ? Chỗ nhiều khi một ngụm nước nóng cũng chả mà uống, thoải mái bằng trạm trộn ? Xe vật liệu là cả một dãy, ký tên nghiệm thu chất lượng xong là mặt xám mày tro, mệt thì thôi, trách nhiệm lớn, so với trạm trộn?”
“Ngốc gì mà ngốc, vì tiền chứ . Nghe vợ ổng chữa bệnh thiếu nợ đầm đìa, họ hàng bạn bè đồng nghiệp ở quê đều mượn hết một lượt .
Mày đừng thấy ổng tàn nhẫn với bản , chỉ trong bốn năm nay, ổng trả gần ngàn đồng nợ đấy, trong nhà còn nuôi già với con nhỏ, con nhỏ học cũng tốn tiền. Thử xem xung quanh chúng mấy ai tàn nhẫn như ổng?”
“Chậc chậc chậc, vợ ổng giữ ?”
“Không giữ , bệnh nặng chữa hết. Chắc là tình cảm nên nỡ buông, cứ thế đổ tiền . Ngay trong đơn vị, nhiều thấy ổng lén lau nước mắt đấy. Dù gì cũng là quản lý, mà nỡ ăn nỡ mặc, đến Tết cũng ở công trường, chua xót thật.”
Kiều Giang Tâm mà lòng ngổn ngang. Trước đó cô thím Thẩm giới thiệu về tình hình nhà họ Tề, thấy bộ dạng của Tề, ấn tượng của cô về ba của Tề cũng vô cùng tệ.
bây lờ những lời , quả nhiên thể chỉ một mặt của con . Kiểu như ba của Tề, thể là hình mẫu điển hình của bậc cha chú.
Kiều Có Tài và Kiều Hữu Phúc cũng gần giống như , tính cách như con trâu già, vụng về ăn , chỉ cắm đầu lụng. Vì năng lực bản hạn nên xét về nhiều phương diện đều đủ tiêu chuẩn đối với , bởi năng lực của họ chỉ đến thế.
dù nhiều khuyết điểm, ở nhiều phương diện khác thể cảm nhận sự vĩ đại của họ.
“Còn nữa ?”, Kiều Giang Tâm hỏi.
Trên suốt quãng đường , Tề cũng mở lòng với cô một chút, Kiều Giang Tâm cô bé đến đây để gì.
Đời , Ali từng nhắc qua một câu, nhà cô còn ai. Vì , Kiều Giang Tâm cũng nghi ngờ, liệu ba của Tề xảy chuyện gì trong vòng ba năm đó ?
Mà đời Tề vẫn luôn chịu đựng ở nhà cô cô, đến tìm ba, lẽ cũng rõ cảnh của ông.
“Không nữa.”, ánh mắt Tề ảm đạm .
Giọng nhỏ đến thể thấy: “Trước đây luôn cảm thấy, ai mà quỳ xuống cầu xin , thì đó chính là kẻ thù đội trời chung của .
Bởi vì, đó đang ép chuyện .
bây giờ, ... hình như hận ông nữa.”
Tề thấy sống mũi cay cay: “Ít nhất lúc bệnh, tất cả đều khuyên ông từ bỏ, nhưng ông cố gắng hết sức.”
“Tuy rằng ông yếu đuối mặt bà nội và cô cô, bảo vệ và , nhưng ông cũng vẫn luôn...”
Kiều Giang Tâm nhíu mày, cô sợ nếu một ngày nào đó ba của Tề mất , Tề sẽ hối hận.
“Đã đến , là cứ xem . Em em hận ông , nhưng em vẫn trách ông , đúng ?
Đời , ai ngày mai và sự cố, cái nào sẽ đến . Trân trọng hiện tại quan trọng.”
Tề đầu Kiều Giang Tâm. Kiều Giang Tâm gật đầu với cô bé. Tề cúi đầu suy nghĩ lâu, lúc mới bước bên trong.
Trong lán, Tề Hải Thanh cà nhắc, vụng về bận rộn quanh một cái bếp lò tạm bợ xếp bằng mấy viên gạch.
Bên bếp lò đang đốt mấy mẩu giấy vụn và gỗ thừa, bên là một cái hộp cơm hun đen nhẻm, bên trong đang nấu nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-201-toi-khong-han-ong-ay.html.]
Tề Hải Thanh bẻ vụn một cái bánh màn thầu cứng ngắc ném , đó là bữa trưa hôm nay của ông.
Màn thầu là ông mặt dày xin mang về từ nhà ăn bên trạm trộn. Bọn họ mỗi tháng đều trợ cấp thức ăn, ăn hết, phần trợ cấp sẽ túi riêng.
Mà ông dùng cách , mỗi tháng thể tiết kiệm hơn phân nửa.
Tề cha mặc bộ đồ bảo hộ bẩn thỉu, cà nhắc nhặt gỗ vụn nhét bếp, gì mà mặt mũi lấm lem tro bụi.
“Ba ơi ~”, cô bé ngơ ngác bước về phía ông.
Bốn năm nay ba chỉ về nhà hai , cô bé chỉ lo kể khổ với ba, mà để ý đến sự sương gió mặt ông và mái tóc bạc của ông.
Cho đến tận bây giờ, cô bé mới phát hiện, bốn năm nay ba thế mà già nhiều như .
Cũng đến tận bây giờ, Tề mới hiểu, ở cái thời lương tháng chỉ ba bốn mươi đồng , món nợ hơn một ngàn đồng rốt cuộc nặng đến mức nào.
Tề Hải Thanh thấy tiếng gọi "Ba", cả sững , ông đầu về phía tiếng gọi.
Thấy Kiều Giang Tâm và Tề, ông còn nghi hoặc, nhưng nhanh đồng tử giãn , trong mắt lóe lên niềm vui sướng. Niềm vui qua, liền biến thành trách cứ.
Ông cà nhắc bước khó nhọc về phía , mặt nửa lo lắng nửa quở trách: “Ali, con chạy đến đây? Hôm nay là thứ ba, con trốn học hả?”
“Con bé lời thế hả, ba , ba ở đây chăm con, con ngoan ngoãn lời. Ba ráng thêm chút nữa, chờ ba trả hết nợ, ba sẽ về nhà, lúc đó sẽ bao giờ rời xa Ali nữa.”
Đi đến mặt, đứa con gái gầy yếu, trong mắt ông rưng rưng nước.
Đứa con gái trắng trẻo mập mạp khi vợ ông còn sống, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi như một đóa hoa sắp khô héo vì hút cạn chất dinh dưỡng.
Ông nhẹ nhàng ôm Tề lòng.
Mấy năm nay chỉ ông chịu đựng, con gái ông cũng .
Những ngày tháng ngột ngạt như vũng lầy , ông trải qua bao lâu, thì con gái ông cũng trải qua bấy lâu. Ông chịu bao nhiêu tủi hờn, thì con gái ông cũng y như .
Giọng ông khàn , run rẩy: “Ali, nhanh thôi, ba ráng thêm chút nữa, nhiều nhất là hai năm, chỉ hai năm nữa là ba thể trả hết nợ .
Ba bà nội và cô cô đối xử với con, nhưng Ali , ba thật sự còn cách nào khác, thật sự còn cách nào khác.
Con còn nhỏ như , cảnh ở đây con cũng thấy , ba thật sự mang con theo , ba cũng yên tâm để con một .”
“Cô cô và bà nội con dù đối xử với con , thì cũng là . Nếu bên cạnh con lớn trông chừng, lỡ hại con thì ?”
Nghĩ đến con gái khẩn cầu đưa nhưng từ chối, ánh mắt con bé lúc đó thất vọng và u ám bao.
Giọng Tề Hải Thanh nghẹn ngào.
“Chú Hoàng bạn ba lúc dốc hết tiền trong nhà cho ba mượn, Hoàng con nhà chú còn chờ tiền cưới vợ, kéo dài nữa là lỡ dở của ảnh. Dì Hoàng với Hoàng con nhà chú vì chuyện mà giận chú Hoàng con .
Còn dì Ninh của con nữa, vì cho chúng mượn tiền mà chồng với nhà chồng đối xử với dì gì.
Mọi đều đang chịu đựng. Ba chịu là đáng, nhưng Ali , họ đáng, họ chịu khổ chỉ vì giúp chúng thôi.
Ali, họ giúp chúng , chúng dù thể báo ơn, thì ít nhất cũng thể vong ân bội nghĩa.
Đây là chúng nợ họ, dù khó khăn đến mấy, cũng nhất định trả.”