Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 200: "Cô có thể đưa con đi tìm ba con không?"

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:10:21
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ba xin con, con lời một chút ...”

 

Tề ba đang mất kiểm soát của , sợ đến mức dám quậy phá nữa.

 

Bà nội Tề ở cửa thấy cảnh , vội chạy níu Tề kéo xềnh xệch nhà, miệng mắng chút lưu tình: “Mày bức c.h.ế.t ba mày ? Mày còn chê mày hại nó đủ t.h.ả.m ?

 

Nhà họ Tề rốt cuộc nợ con chúng mày cái gì? Từng đứa một cứ thế tai họa chúng ...”

 

Sau đó bà nội còn mắng gì nữa, cô bé nhớ rõ, quanh quẩn cũng chỉ là mấy lời mà cô cô mắng nhiếc mà thôi.

 

Cô bé còn quấy đòi ba đưa nữa.

 

Cái quỳ đó của ba chặt đứt dũng khí trốn thoát tự cứu của cô bé.

 

Cái quỳ đó khiến cô bé đêm thể ngủ, đau khổ khôn nguôi, cô bé nhiều bừng tỉnh khỏi cơn mơ trong sự áy náy và hối hận.

 

Thậm chí mỗi cô cô ba đưa , Tề đều lo lắng sợ hãi khôn xiết.

 

Cô bé sợ ba sẽ quỳ mặt , tự tát mặt , cầu xin ngoan ngoãn lời.

 

Cô bé càng trở nên nhút nhát cẩn thận, ở trong nhà dám năng, dám gây tiếng động, cũng dám gắp thức ăn.

 

Trong nhà nấu sủi cảo, cô bé thèm ăn vô cùng, nhưng phần . Vì , nhân lúc Tề Tú Phân xoay bếp, cô bé cảnh giác liếc bóng lưng bà , nhanh tay nhón lấy một cái ném miệng, mặc kệ nóng, mặc kệ nhai, hai giây nuốt vội xuống.

 

chỉ vì cái sủi cảo đó, cô bé ăn một cái tát, còn hại khuất lôi mắng chửi. Cô bé hối hận khôn nguôi, tại thèm ăn đến ?

 

Cô bé cũng dám động bất cứ thứ gì trong nhà, bởi vì chỉ cần sơ sẩy một chút, Tề Tú Phân sẽ lôi chuyện cũ của . Cô bé c.h.ế.t còn mắng, cũng Tề Tú Phân nhục mạ.

 

Có đôi khi cô bé cũng tự hỏi, rốt cuộc một sống để gì?

 

Nghe , đời quỷ. Nếu c.h.ế.t , thể biến thành quỷ , thể gặp .

 

Nếu biến thành quỷ, nhất định hù c.h.ế.t Tề Tú Phân.

 

Chắc là quỷ , nếu thấy Tề Tú Phân bắt nạt như , sớm hù c.h.ế.t bà .

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Kiều Giang Tâm kéo xe thức ăn trong ngày ngang qua trường trung học Minh Toàn, thấy Tề đang xổm ở cổng.

 

Cô đẩy chiếc xe đẩy về phía Tề, "cố tình" một cách "trùng hợp" quệt cô bé.

 

“Xin em nhé, chị cố ý.”, Kiều Giang Tâm áy náy .

 

Tề hờ hững gật đầu, rụt góc tường, giấu bàn chân đang lộ cả ngón ngoài.

 

Kiều Giang Tâm ống quần cộc một mẩu của cô bé, cổ chân gầy gò nứt nẻ, đóng vảy vì lạnh, trong lòng bất giác mềm .

 

Đời , cô quen Ali là ba năm . Trong ấn tượng của cô, Ali luôn trầm mặc, ít , chỉ khi ở riêng với Kiều Giang Tâm mới thỉnh thoảng chủ động vài câu.

 

“Giờ học , em ?”, Kiều Giang Tâm nhẹ giọng hỏi.

 

Tề cúi đầu .

 

Kiều Giang Tâm kiên nhẫn: “Vào thôi, nếu thầy cô giảng bài, văn hóa xã hội sẽ khó khăn. Trước đây chị học mà còn cơ hội, chỉ học tới lớp ba, mà mới học xong học kỳ một lớp hai nghỉ .”

 

Tề ngẩng đầu Kiều Giang Tâm một cái, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt vàng vọt chút biểu cảm.

 

Giọng khô khốc, nhỏ đến mức Kiều Giang Tâm suýt thấy.

 

hề học. Ra xã hội khó, liệu khó bằng bây giờ ...”

 

Kiều Giang Tâm sững sờ.

 

Tề nghiêng đầu, về phía xa xăm.

 

Mong mau lớn lên.

 

Tề nghiêng đầu, Kiều Giang Tâm mới thấy rõ vết thương mặt cô bé. Vết bầm tím nổi bật một cách khác thường khuôn mặt vàng vọt, khô gầy đó, thể thấy tay dùng sức lớn đến mức nào.

 

“Mặt... mặt em, ?”

 

Tề vội vàng vuốt tóc xuống che , cúi đầu: “Không gì.”

 

Kiều Giang Tâm nắm tay cô bé, nhưng Tề lập tức co góc tường đầy phòng .

 

Kiều Giang Tâm đẩy xe .

 

Một lát , cô , tay cầm một tuýp t.h.u.ố.c mỡ và một cái túi giấy dầu, bên trong là bánh bao nhân thịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-200-co-co-the-dua-con-di-tim-ba-con-khong.html.]

 

Tề bệt đất, ngẩng đầu Kiều Giang Tâm đang cúi xuống bôi t.h.u.ố.c cho .

 

“Cô gì?”, cô bé hỏi.

 

Kiều Giang Tâm nhét túi giấy dầu lòng Tề: “Chị cần gì cả. Chị ở quán cơm 《 Thực Hương 》 đối diện bệnh viện Tân Y, chị tên là Kiều Giang Tâm. Bất kể em khó khăn gì, đều thể đến tìm chị.”

 

Tề ôm chặt túi giấy dầu lòng: “Tại chị với như ?”

 

Kiều Giang Tâm xoa mớ tóc ngắn khô vàng của cô bé: “Bởi vì em giống em gái của chị.”

 

Ba ngày , Tề tìm đến quán 《 Thực Hương 》.

 

Cô bé cẩn thận Kiều Giang Tâm, lấy hết can đảm hỏi: “Lần chị , khó khăn gì đều thể đến tìm chị, thật ?”

 

Kiều Giang Tâm mỉm : “Em gì? Chỉ cần chị .”

 

Tề khẩn trương thăm dò: “Chị thể... đưa đến thành phố bên cạnh ? tìm ba .”

 

Nói xong, cô bé Kiều Giang Tâm với ánh mắt khẩn trương thấp thỏm, như thể bệnh nhân ung thư đang chờ bác sĩ tuyên án.

 

Kiều Giang Tâm gật đầu: “Được, chỉ cần em địa chỉ.”

 

Tề òa .

 

Buổi tối, Cố Vân Châu hỏi Kiều Giang Tâm: “Em thật sự thành phố bên cạnh ?”

 

Kiều Giang Tâm chút do dự: “Đi.”

 

Lưu Hân Nghiên tò mò hỏi: “Cô bé ban ngày là ai ?”

 

Kiều Giang Tâm : “Là một vô cùng quan trọng đối với .”

 

đời Ali trải qua những gì, cũng tại bước lên con đường đó.

 

Kiều Giang Tâm quen cô bao nhiêu năm, Ali bao giờ nhắc đến quá khứ của , chỉ nhà.

 

Cố Vân Châu hỏi nữa, chỉ đề nghị: “Để Hân Nghiên cùng em , từng xa .”

 

Kiều Giang Tâm từ chối.

 

Ba ngày , cô đưa Tề bốn tiếng xe lửa, chuyển hai chặng xe buýt, tìm đến nơi mà Tề là ba cô bé việc.

 

Lúc đang là giờ nghỉ trưa, ở cổng công trường rách nát, mấy công nhân lem luốc đang túm tụm đ.á.n.h bài.

 

Tề căng thẳng bước qua: “Các chú ơi, cho cháu hỏi, chú Tề Hải Thanh ở đây ạ?”

 

“Tề Hải Thanh? Không , tụi bây mày ?”

 

Một công nhân suy nghĩ một lúc, sang hỏi mấy .

 

Một khác nghĩ ngợi: “Mày lão Tề ở Ninh Huyện ?”

 

Tề gật đầu: “Dạ đúng , ở Ninh Huyện.”

 

“Ồ, đó là một tay dữ dằn đấy, đúng là ở đây. Mày trong , tìm quản sự ở cái lán trong công trường là .”

 

Tề liếc hướng tay đó chỉ, cảm ơn chạy chậm về phía Kiều Giang Tâm.

 

“Tìm , họ ba cháu ở bên trong.”

 

Hai đang định thì mấy công nhân đ.á.n.h bài bàn tán.

 

“Vừa nãy mày lão Tề là tay dữ dằn là ?”

 

Tề vô thức dừng bước.

 

Người đàn ông chia bài : “Chứ còn gì nữa? Quanh năm suốt tháng cắm cọc ở công trường, đuổi cũng , chỉ vì cái khoản thưởng chuyên cần 2 đồng cuối tháng.

 

Lần ăn cơm thiu, viêm dày đau lăn lộn cũng chịu xin nghỉ bệnh viện, c.ắ.n răng chịu đựng đến lúc tan mới mua thuốc, chỉ sợ mất 2 đồng tiền thưởng. Mày tàn nhẫn ?

 

Cả cái đơn vị , cũng chỉ ổng là năm nào cũng chuyên cần tuyệt đối.

 

Mấu chốt là ổng hút thuốc, uống rượu, đ.á.n.h bài. Ăn cơm ở nhà ăn một bữa còn để dành cơm thừa cho bữa , tháng nào cũng bóp mồm bóp miệng tiết kiệm ít tiền.”

 

“À , tao nhớ , mày lão Tề mặc đồ bảo hộ quanh năm đó hả?”

 

 

Loading...