Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 197: Đất nước vẫn luôn rất gian nan

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:09:02
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ông Kiều Cửu Vượng chắc là sợ ầm ĩ quá, đến đứa con trai cũng sinh lòng xa cách với , nên mấy chuyện la lối lóc thì đẩy hết cho Lôi Hồng Hoa , còn thì chuyên đóng vai , giả bộ đáng thương.

 

Nào là vợ chồng ông bà lớn tuổi , thể con cái bên cạnh, cháu gái còn nhỏ, nên ở nhà chăm sóc... Nói nếu vợ chồng Kiều Kiến Hoa ghét bỏ hai ông bà già , thì để cháu gái ở bầu bạn với ông bà.”

 

Mắt Lưu Hân Nghiên trợn tròn: “Đứa bé đó chẳng mới đầy tháng ? Để ở nhà? Sữa còn cai, ăn cái gì chứ?”

 

Tần Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Còn ăn gì nữa, ăn nước cơm chứ .”

 

Kiều Giang Tâm ánh mắt hiện lên vẻ chế nhạo: “ là chuyện mà hai vợ chồng đó . Họ chắc Lý Tiểu Bình nỡ bỏ con, nên cố tình thế đấy.”

 

Lưu Hân Nghiên vội vàng diễn biến tiếp theo: “Thím Tần, đó thì ạ?”

 

Tần Tuyết thong thả : “Họ lập trường đạo đức, dùng cái nghĩa lớn để . Lần , phần lớn trong làng đều về phía họ, giúp họ chỉ trích vợ chồng Kiều Kiến Hoa. Nào là bố nuôi lớn từng , còn giúp cưới vợ, bây giờ em bỏ chạy, cũng vứt bỏ bố thèm ngó ngàng.

 

Còn Lý Tiểu Bình độc ác, xúi chồng với nhà vợ, nhà họ Lý dạy con gái. Đã thế thì gả con gái gì, nhận tiền thách cưới gì, chiêu luôn con rể về ở cho xong.”

 

Kiều Giang Tâm nhếch mép: “Ông Lý Tam Phát chắc tức ói máu.”

 

Đời , Kiều Kiến Hoa chính là theo Lý Tam Phát hô mưa gọi gió, thậm chí công ty xây dựng của Lý Tam Phát cũng giao cho Kiều Kiến Hoa, thể là coi Kiều Kiến Hoa như con đẻ.

 

đó là vì Kiều Có Tài và Kiều Hữu Phúc nền, nên Kiều Kiến Hoa mới nỗi lo về mà leo lên.

 

Bây giờ, em Kiều Có Tài nhảy khỏi vũng bùn đó, Kiều Kiến Quốc cũng chạy mất, những thứ mà Kiều Cửu Vượng và Lôi Hồng Hoa nắm trong tay ngày càng ít, trong lòng họ cũng sợ hãi, nên chắc chắn sẽ bám c.h.ế.t lấy Kiều Kiến Hoa.

 

Tần Tuyết gật đầu: “Chứ còn gì nữa, nhà họ Lý tức c.h.ế.t , đó càng ầm ĩ hơn.

 

Kiều Cửu Vượng , hoặc là Kiều Kiến Hoa mỗi tháng đưa về nhà mười đồng, cộng thêm để cháu gái ở nhà.

 

Hoặc là cả nhà ba đều .

 

Con bé Lý Tiểu Bình chắc là hận hai vợ chồng đó lắm, nỡ xa con, để họ chiếm hời. Chắc nó cũng suy nghĩ cho danh tiếng nhà đẻ.

 

Cuối cùng, nó quyết định mang con ở thôn Cao Thạch, để một Kiều Kiến Hoa theo bố vợ việc.”

 

Ánh mắt Kiều Giang Tâm đầy vẻ châm biếm: “Chậc chậc chậc ~, đúng là càng già càng thích gây sự. Lôi Hồng Hoa độc ác như , coi thường Lý Tiểu Bình sinh con gái, càng hận Lý Tiểu Bình chia rẽ quan hệ con họ. Mà trong lòng Lý Tiểu Bình chắc cũng hận họ đến tận xương tủy. Sau còn náo loạn dài dài.”

 

Kể xong chuyện nhà họ Kiều, Tần Tuyết nhắc đến nhà họ Trần. Gả về nhà họ Kiều lâu như , bà cũng Kiều Giang Tâm ghét nhà họ Trần, nên chuyện vui chắc chắn chia sẻ.

 

Bà ghé sát Kiều Giang Tâm, hạ giọng hóng hớt: “Nhà họ Trần dạo cũng ầm ĩ dữ lắm.”

 

Mắt Kiều Giang Tâm lập tức sáng lên: “Sao thế ạ?”

 

Lưu Hân Nghiên cũng bò gần, ở bàn bên , Cố Vân Châu cũng vểnh tai lên .

 

Tần Tuyết : “Cô tiểu thư thành thị tự khổ thôi, tìm ai tìm tìm đúng nhà họ Trần.

 

Gánh nước thì gánh nổi, đồng thì trẹo cả cổ chân, bảo cuốc đất thì cái cuốc bốn răng cũng nhấc lên, kêu đau tay. Lên núi chặt củi, cuối cùng còn để cõng về...

 

Ngày nào cũng lóc, Xa Kim Mai thì cả ngày ngoài làng cứ hầm hầm mặt mũi. Trong nhà thường xuyên thấy tiếng ném nồi ném bát. Nghe ngày nào cũng cãi , còn 'náo nhiệt' hơn cả nhà ông Kiều.

 

Ngay hôm qua đấy, chạy . Nghe Xa Kim Mai tát cho một cái, xách túi lóc chạy về nhà đẻ...”

 

Kiều Giang Tâm mà sướng rơn trong lòng. Đôi uyên ương khổ mệnh đời "yêu mà đến với " dằn vặt suốt ba mươi năm, đời nhất định sống thật "náo nhiệt" mới .

 

...

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Việc ăn của quán ăn, vì hương vị thơm ngon, giá cả chăng, nên ngày càng phát đạt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-197-dat-nuoc-van-luon-rat-gian-nan.html.]

Mỗi sáng bánh bao lò, bên ngoài xếp hàng dài. Lưu Hân Nghiên vì phụ trách cửa lấy bánh bao cho mà còn tặng cho danh hiệu "Tây Thi Bánh Bao".

 

Thái Tiểu Huệ từ Hồ Xương Lương rằng Lưu Hân Nghiên hỏi gã về đơn vị công tác của , nên trong lòng cô nghiêm trọng nghi ngờ chính Lưu Hân Nghiên đến đơn vị khiếu nại .

 

bằng chứng.

 

Mỗi ngang qua quán «Thực Hương», hai như gà chọi, thường xuyên đấu khẩu vài câu, lúc căng thẳng còn để Hồ Xương Lương chạy sang can ngăn.

 

Vì chuyện của Thái Tiểu Huệ, Hồ Xương Lương mang bao nhiêu chai nước ngọt sang quán «Thực Hương» để xin .

 

Thậm chí những khách quen, xa xa thấy Thái Tiểu Huệ tới, đều sẽ chạy tới báo tin cho Lưu Hân Nghiên, với vẻ mặt hóng kịch vui.

 

...

 

Từ hai giờ trưa đến năm giờ chiều, là lúc nhàn rỗi nhất. Khách buổi trưa ăn xong, khách buổi tối thì còn sớm.

 

Những lúc , thường quây quần bên bếp lò, rót , tán gẫu, và thích nhất là Cố Vân Châu kể chuyện quân đội, chuyện đại sự quốc gia.

 

Đời , Kiều Giang Tâm ít học, kiến thức nhiều, vẫn luôn nghĩ rằng khi đất nước thành lập, thế giới liền hòa bình, trừ cuộc kháng chiến chống Mỹ viện trợ Triều Tiên, thì về mặt quân sự, những thời gian khác đất nước đều thái bình thịnh trị.

 

Cố Vân Châu giải thích cho : “Không , thực từ khi kiến quốc, cho đến tận mấy năm nay, đất nước vẫn luôn ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.”

 

Lưu A Hà tò mò: “Thế nào là 'trạng thái sẵn sàng chiến đấu'?”

 

Cố Vân Châu : “Chính là bất cứ lúc nào cũng chuẩn xuất quân chiến trường.”

 

Kiều Giang Tâm đầu Lưu Hân Nghiên, Lưu Hân Nghiên gật gật đầu.

 

Cố Vân Châu thấy Kiều Giang Tâm tò mò, giọng trầm trọng kể : “Tổ quốc chúng vẫn luôn nỗ lực, nhưng nhiều kẻ bắt nạt chúng , và chúng cũng luôn sẵn sàng phản kích.

 

Những năm qua đất nước gian nan, chúng thật sự nghèo, chúng vũ khí tiên tiến, nhưng quân dân chúng đoàn kết, lãnh đạo và chiến sĩ của chúng đều kiên cường.”

 

Thấy chăm chú, Cố Vân Châu thở dài: “Ba mươi năm đầu khi kiến quốc, chúng vẫn luôn chiến tranh cục bộ.

 

Rất nhiều đến Kháng Mỹ Viện Triều, nhưng ít đến trận chiến đảo Kim Môn.

 

Còn chiến dịch đảo Hải Nam và chiến dịch quần đảo Vạn Sơn năm 50, đó là chiến dịch Xương Đô.

 

Năm 53 là trận chiến Lão Sơn.

 

Năm 60, nước gặp thiên tai, Đế quốc Mỹ xâm phạm phận nước mấy trăm , đó là chiến tranh Trung-Ấn, chiến tranh biên giới Trung-Miến.

 

Rồi đó, Liên Xô đóng quân cả trăm vạn ở biên giới nước , âm mưu thực hiện đòn tấn công 'kiểu phẫu thuật ngoại khoa' với chúng .

 

Tiếp đó là sự kiện đảo Trân Bảo...

 

nhiều nơi mà nhân dân chúng , thấy, các chiến sĩ đồng bào của chúng vẫn luôn chiến đấu, m.á.u tươi bao giờ ngừng chảy.

 

Có thể , để chống ngoại xâm, gột rửa nỗi nhục trăm năm, chúng trả giá đắt. Cuộc sống hiện tại, đều là dùng m.á.u tươi gột rửa mà nên.”

 

Ánh mắt Cố Vân Châu đượm buồn, nghĩ tới điều gì, cả con đường xe qua mà xuất thần.

 

Kiều Giang Tâm gò má nghiêng của , tâm trạng cũng trùng xuống vài phần.

 

Trong giọng của Cố tràn đầy niềm tự hào khi là một chiến sĩ. Tình trạng hiện tại, chắc trong lòng khó chịu.

 

theo ánh mắt ngoài cửa, đột nhiên đồng tử cô co rút , cả bật dậy.

 

 

Loading...