Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 189: Khai trương
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:08:53
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng ngày mười bảy, đến 5 giờ, Kiều Giang Tâm thức dậy.
Hôm nay là ngày "Thực Hương" khai trương, cô dậy sớm chuẩn nguyên liệu.
Cô từ phòng kho xách một túi mì sợi lớn bếp, đây là loại mì sợi cực nhỏ, nhỏ như "râu rồng" thực thụ.
Đây là hồi năm ngoái, cô phía Nam thành phố mua đồ, tình cờ ngang qua một cái sân, thấy trong sân phơi đầy những sào tre, sào tre phơi loại mì sợi .
Kiều Giang Tâm mặt dày , thứ mì sợi nhỏ đến trong suốt .
Chính ngày hôm đó, cô quen thím Thẩm, ăn một bát mì sợi do thím Thẩm nấu.
Sau đó cô mua mì sợi từ tay bà, và hẹn là sẽ đặt hàng lâu dài.
Hôm nay, thực đơn Kiều Giang Tâm chuẩn là mì sợi, bánh bao thịt thái hạt lựu, và một vài món xào đơn giản.
Bánh bao cho lên xửng, Lưu Hân Nghiên tiếng động cũng mò dậy.
“Giang Tâm, sớm thế?”, cô ngáp dài.
Kiều Giang Tâm liếc đồng hồ báo thức tủ: “Không sớm nữa , còn mười mấy phút nữa là 6 giờ .”
Lưu Hân Nghiên ngó ngoài trời: “Trời còn sáng nữa.”
Kiều Giang Tâm : “Trời hửng sáng là khách bắt đầu tới cửa đấy.”
Ném một khúc củi bếp, Kiều Giang Tâm vỗ vỗ tay: “Đi rửa mặt đ.á.n.h răng , tớ bữa sáng, ăn xong là bên ngoài cũng đông lên .”
Đang chuyện, Cố Vân Châu cũng tới.
Lưu Hân Nghiên chút kinh ngạc: “Anh Cố, cũng dậy sớm thế?”
Từ lúc cửa, ánh mắt Cố Vân Châu tìm kiếm Kiều Giang Tâm: “Ừm, chắc là lạ giường, ngủ , vài hôm nữa quen là .”
Nói xong, sang Kiều Giang Tâm: “Thế nào? Có cần giúp gì ?”
Giọng Kiều Giang Tâm trong trẻo, mang theo ý trêu đùa: “Không gì, cứ , trai thế , chỗ nào dễ thấy , 'hút khách' cho em, ha ha ha ~”
Khóe miệng Cố Vân Châu bất giác cong lên: “Được, chỗ dễ thấy.”
Mì sợi quá nhỏ, chín nhanh, nhúng nước sôi một vòng là chín, còn nhanh hơn cả mì ăn liền đời .
Kiều Giang Tâm nấu mì nước lèo, mỗi một quả trứng ốp la, rắc thêm chút hành thơm, một thìa mỡ lợn, thêm vài giọt dầu mè.
Mì bưng lên, Lưu Hân Nghiên chảy nước miếng ròng ròng.
Kiều Giang Tâm đặt bát mì xuống, lấy một đĩa dưa muối tuyết, một đĩa tóp mỡ rắc muối.
“Ừm ừm ừm ~” Lưu Hân Nghiên thỏa mãn rên rỉ.
Cô khoa trương cảm thán: “Giang Tâm, đây tuyệt đối là bát mì ngon nhất tớ từng ăn trong hai mươi năm qua. Tớ đảm bảo với , mười khách ăn, thì chín sẽ .”
Cố Vân Châu cô , cũng gắp một đũa mì, húp "sột" một tiếng.
Vừa miệng là cảm nhận vị trơn, mượt, đậm đà của mì sợi. Anh ngờ mì sợi nhỏ thế mà vẫn giữ độ dai.
Húp thêm một ngụm nước dùng, nước dùng thanh, nhưng hề lấn át hương thơm của lúa mạch trong mì.
“Trong canh bỏ hạt tiêu xay ?” Cố Vân Châu hỏi.
Kiều Giang Tâm : “Vị giác của Cố nhạy thật đấy, em cho một chút mà cũng nhận . Sao, ngon ?”
Cố Vân Châu gật đầu nghiêm túc: “Ngon, ngon, mì cô giống của khác.
Đời ăn mì là cả trăm quán, thì cũng mấy chục quán , nhưng ai nấu mùi vị hấp dẫn như của cô.”
Ngập ngừng một chút, tiếp: “Phải nhỉ, cảm thấy 'chuẩn', đây mới đúng là hương vị của mì.”
“Ha ha ha ha ~” Kiều Giang Tâm bật .
Lưu Hân Nghiên ăn xong mì, bưng bát ngửa cổ húp cạn nước dùng, chẳng giữ chút hình tượng nào.
Húp sạch sành sanh, cô đặt mạnh cái bát xuống bàn, thoải mái dựa lưng tường: “Trời ơi, sướng quá, Giang Tâm ơi, đời tớ theo chắc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-189-khai-truong.html.]
Cố Vân Châu cũng húp cạn đến giọt cuối cùng, đặt đũa xuống, móc trong túi một phong bao đỏ đưa cho Kiều Giang Tâm.
“Chúc buôn may bán đắt, đại cát đại lợi!”
Không chờ Kiều Giang Tâm mở miệng, Cố Vân Châu luôn: “À, nhé, đừng khách sáo với , nếu ngại dám qua ăn miễn phí .”
Lưu Hân Nghiên cũng móc túi lấy một phong bao nhỏ: “Giang Tâm, lễ mọn tình nghĩa nặng, tớ so với Cố, đừng chê ít nhé. Chúc buôn may bán đắt, tiền vô như nước.”
Kiều Giang Tâm ha hả nhận lấy: “Ai khách sáo với hai gì, tiền lấy là đồ ngốc, ha ha ha ha ~”
“Hai vị Thần Tài, cảm ơn nhé, mở hàng mà hôm nay em hốt bạc .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Trong bếp, xửng bánh bao bốc , cả gian bếp mờ mịt khói trắng.
Rất nhanh, nóng từ xửng hấp bắt đầu tỏa mùi thơm nức, mùi hương bay xa, đừng đường, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng vài nhà mở cửa tìm xem mùi thơm từ tới.
Ngoài cửa, một đàn ông dắt xe đạp ngang qua dừng bước, ngẩng đầu tấm biển hiệu trong ánh sáng tờ mờ.
“Thực Hương , gọi là Thập Lý Hương (thơm mười dặm) mới đúng, cái món quái gì mà thơm thế?”
“Này, chủ quán ơi?”
Lưu Hân Nghiên tiếng liền chạy : “Gì ạ?”
“Cô bán đồ ăn ? Làm món gì mà thơm thế?”
Mắt Lưu Hân Nghiên sáng lên: “Vâng, bán đồ ăn ạ, đang chuẩn khai trương đây, bánh bao, mì sợi, cả món xào. Tay nghề gia truyền, tổ tiên nhà em là ngự trù đấy, giờ chính sách nhà nước , nên ngoài phục vụ xã hội!”
Người đàn ông chép chép miệng, ngự trù? Hầu hạ Hoàng thượng, Lão Phật gia? Chả trách thơm thế?
“Ngon ? Bao nhiêu tiền một cái? Cho hai cái nếm thử mùi vị ngự trù xem nào.”
Lưu Hân Nghiên hôm qua giá, chìa hai ngón tay : “Bánh bao thịt to bằng nắm tay đàn ông, thịt bên trong là thịt ba chỉ ngon nhất. Bình thường là ba hào một cái, hôm nay khai trương, chỉ lấy hai hào, chỉ hôm nay thôi, mai là ba hào đấy.”
Người đàn ông nuốt nước bọt: “Ngon thật thế , cho hai cái thử xem.”
Thế là khai trương ?
Lưu Hân Nghiên hưng phấn nhảy cẫng trong: “Giang Tâm, Giang Tâm, mua bánh bao kìa.”
Kiều Giang Tâm đang nhấc xửng hấp xuống, ngẩn : “Còn đốt pháo mà, bán ?”
“Ôi, , bảo Cố đốt là , nhanh mang , nhiều ngửi thấy mùi kéo đến kìa.”
Cố Vân Châu hai chuyện, chờ Kiều Giang Tâm mở miệng, vớ lấy cuộn pháo chuẩn sẵn bàn chạy cửa.
Một tràng pháo "bùm bùm" vang lên ngay cửa, giấy pháo đỏ rải đầy đất, vô cùng may mắn.
“Tới đây ~”
Kiều Giang Tâm và Lưu Hân Nghiên bất chấp nóng, bưng xửng hấp đặt lên cái bếp lò nhỏ chuẩn sẵn ở cửa.
Nắp xửng mở, từng chiếc bánh bao thịt trắng mập, căng mọng hiện , nhiều cái vỏ bánh còn nước thịt bên trong ngấm , trông ngon mắt vô cùng.
Gió lạnh thổi qua, mùi thơm nức mũi càng bay xa nửa con phố.
Vị khách dắt xe đạp sốt ruột chờ nổi: “Trời đất ơi thơm thật, mau cho hai cái ~”
Kiều Giang Tâm dùng đũa cẩn thận gắp hai cái túi giấy dầu.
“Đây ạ, mới lò, nóng lắm, để nguội chút hẵng ăn.”
ông sớm mùi thơm câu mất hồn, gì còn chờ , mười ngón tay bưng túi giấy dầu mà cứ như gảy đàn, nóng nên cứ tung hứng liên tục.
Ông cúi đầu c.ắ.n một miếng, nóng đến mức xuýt xoa ngớt nhưng cũng nỡ buông .
Mấy vây xem thấy thế cũng nhịn : “Cho hai cái ~”
“ cũng lấy một cái ~”
Bà Lý hàng xóm bế đứa cháu đang ngằn ngặt cũng chạy : “Hai hào đúng , cháu Kiều, cho bác một cái ~”