Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 186: Sao mãi chưa tới thế?
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:08:50
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai bên cứ thế giằng co .
Hoa Lâm và Nhị Toàn lời cần cũng , hai xúm đỡ cô dâu, chờ Trần Văn Đức quyết định.
Trì Tố Trân lưng cảm nhận sự run rẩy của Trần Văn Đức, trong lòng cũng chút xót xa.
“Văn Đức, nhịn một chút lời mà, bọn họ là trưởng bối, coi như là vì em.”
Trì Tố Trân luống cuống, giọng mang theo sự van nài.
Trần Văn Đức im lặng hồi lâu, trong mắt lóe lên vẻ u ám: “Ba , con ba nỡ xa Tố Trân, ba yên tâm, con nhất định sẽ đối xử thật với Tố Trân.”
Nói xong, sang bà thím họ đang cản cửa: “Thím họ, con thật lòng yêu Tố Trân, cứ yên tâm giao cô cho con.
Con tuy ít sách, nhưng còn trẻ, 'núi cao còn núi cao hơn', nhiều chuyện còn hiểu bằng các bậc trưởng bối, mong thím họ châm chước.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Trần Văn Đức vốn luôn coi thường văn hóa, tâm cao khí ngạo, cảm thấy cao hơn khác một bậc.
Những lời mặt , là giới hạn cuối cùng của , khiến hổ tức giận.
Nếu cả làng đều cưới vợ, cả nhà đều đang chờ đón dâu về, cái đám cưới quái quỷ thật sự kết nữa.
Không thể , đến lúc , trong lòng bắt đầu d.a.o động.
Nếu lời , c.ắ.n răng cưới Kiều Giang Tâm, nhà họ Kiều nhất định sẽ nâng niu lên tận trời, tuyệt đối sẽ bao giờ khó trong ngày , ở cảnh .
Trì Tố Trân cũng đây là cực hạn của Trần Văn Đức, cô đầu Trì cầu xin: “Mẹ, thành ý của Văn Đức đều thấy cả .”
Mẹ Trì lườm Trì Tố Trân một cái, bảo cô im miệng, đưa mắt hiệu cho bà cô cả, ý là hòm hòm .
Bà cô cả họ Trì lập tức ha hả giảng hòa: “Ha ha ha, ngày vui đại hỷ, đừng khó chú rể của chúng nữa, Văn Đức , ngày lành tháng là vui vẻ, chuyện là do thím họ cháu hiểu chuyện.
Cái con bé từ nhỏ tinh ranh như khỉ, còn bày đặt câu đố oái oăm.....”
Trong tiếng ha hả của bà cô cả, ít cũng hùa theo dịu khí, ngươi một câu một câu, bắt đầu những lời chúc tụng may mắn.
Trần Văn Đức cũng nhờ Hoa Lâm và Nhị Toàn đỡ, mới cõng cô dâu khỏi nhà vợ, đặt lên xe bò.
Chính cũng phịch xuống xe bò thở hồng hộc, lúc gần như kiệt sức.
Lẽ , Trần Văn Đức, chú rể, đạp chiếc xe đạp buộc hoa hồng chở Trì Tố Trân ở đằng .
Nhị Toàn và Hoa Lâm đ.á.n.h xe bò chở của hồi môn và đưa dâu theo .
bây giờ, chân Trần Văn Đức vẫn còn run bần bật, thời gian trì hoãn, rảnh chờ hồi sức.
Hoa Lâm lập tức đem chăn bông, hành lý dán chữ Hỷ... cái thì buộc, cái thì treo lên xe đạp.
Anh tự đạp xe mở đường, để Nhị Toàn đ.á.n.h xe bò kéo cô dâu chú rể cùng đưa dâu theo .
Xe bò bắt đầu lăn bánh, Trần Văn Đức liếc đám nhà họ Trì ở phía , cụp mắt xuống che tia oán hận trong đáy mắt.
Trì Tố Trân lúc xót chồng: “Văn Đức, thế? Xem kìa, trán mồ hôi, mau lau , cẩn thận trúng gió là cảm lạnh đấy.”
Thấy Trần Văn Đức lên tiếng, cô chút thấp thỏm: “Văn Đức, giận ? Anh giận ba em ?
Anh mà, ba thương em, bâyS. giờ em lấy chồng, ba nỡ là thôi, vả cửa khó con rể cũng là phong tục cả mà.
Điều càng chứng tỏ tình cảm của chúng bền chặt hơn vàng, vượt qua bao khó khăn mới đến với . Hôm nay giống như hùng của em , em vô cùng ngưỡng mộ.
Em hiểu , cũng như hiểu em, em ngờ thể vì em mà đến bước .”
Trì Tố Trân ghé sát tai , giọng nhỏ như muỗi: “Văn Đức, em yêu , chúng sẽ bao giờ xa nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-186-sao-mai-chua-toi-the.html.]
Sắc mặt Trần Văn Đức dịu nhiều.
Chuyện nhà họ Trì thể trách Tố Trân , cô vô tội.
Tố Trân đơn thuần như , đó đều là của cô , cô thể nghi ngờ bụng xa .
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trì Tố Trân: “Không giận, chỉ mệt thôi. Tố Trân, cuối cùng cũng cưới em về nhà .”
Những khó chịu lúc tạm thời vứt đầu, cuối cùng cũng cưới cô gái yêu thương, đây là hạnh phúc cả đời , chịu chút ấm ức cũng đáng.
Trần Văn Đức , cưới con gái thành thị.
Anh tự hào.
Ở đầu thôn Cao Thạch, ít co ro cổ rụt buôn chuyện trong gió lạnh.
Miệng thì chuyện phiếm, nhưng mắt cứ ngó nghiêng, về phía cuối con đường.
“Sao mãi về thế nhỉ? Giờ , xảy chuyện gì đấy chứ?”
“Ôi dào, chuyện gì chứ, cuối năm ngoái, hai đứa nó , cái ... nếu gả cho Văn Đức, con gái nhà đấy còn ai thèm lấy?”
“Cũng . Ài, Xa Kim Mai nhà cô dâu điều kiện lắm, trai chị dâu đều công việc nhà nước, mà cô dâu ở nhà cũng cưng chiều, các bà bảo khi nào của hồi môn nhiều quá chở hết, nên mới chậm trễ ?”
Một bà thím răng xong trợn mắt trắng dã: “Của hồi môn nhiều? Bà tưởng là tiểu thư thời xưa đấy , mà xe bò cũng chở hết.”
Bà thím thấy phản bác , lập tức nóng nảy: “Có , là Xa Kim Mai đấy, bảo nhà gái còn học đại học cơ, đồ đạc trong nhà cái gì to cũng , đồng hồ, xe đạp đều đủ, bà sang nhà gái thấy .
Hơn nữa, bố nhà gái còn thẳng mặt họ, ít nhất cũng cho cô dâu một trăm đồng tiền 'áp đáy hòm', một trăm đồng đấy, ôi ơi, đấy mới chỉ là tiền dằn túi thôi đấy, một trăm đồng đủ cưới vợ ngon .”
Bà thím khoa trương giơ một ngón tay lên huơ huơ mặt mấy , vẻ mặt đầy thán phục.
Mấy còn mà thấy chua lòm.
“Chả trách sinh viên ngay cả đạo đức cũng vứt bỏ, dám cùng ... cái .
Trước , nhà gái vốn đồng ý chuyện của chúng nó, chê nhà họ Trần ở nông thôn, tìm con rể thành phố cơ.
Nếu vì mất trong sạch , chuyện á, chắc chắn thành.”
“Haizz, đúng là đồ học thức khác, đầu óc nhanh nhạy, chứ đổi thành thường, cho dù cái não cũng chẳng cái gan .”
Đầu thôn buôn chuyện rôm rả, thấy trời càng lúc càng muộn, tin đồn nhảm bắt đầu lan .
Xa Kim Mai ở nhà bận tối mắt tối mũi, lông mày càng nhíu càng chặt: “Văn Tú, chạy đầu thôn xem nào, xem về ? Nhanh lên.”
Trần Văn Tú “” một tiếng, cất bước chạy đầu thôn.
Trong nhà, họ hàng chờ xì xào.
“Sao giờ còn tới nhỉ?”
“Không xe hỏng giữa đường đấy chứ? Thế thì xui lắm.”
“Nói bậy gì đấy, khi bên nhà gái lưu luyến con gái, nên kéo dài thời gian thôi?”
Anh đầu bếp xào nấu cũng chạy tới hỏi Xa Kim Mai: “Đã lên hai món , giờ đợi tiếp đây?
Thời tiết , thức ăn trong nồi múc một loáng là nguội, mà múc thì món tiếp theo , cũng sợ lỡ việc, nên báo với bà một tiếng.”
Xa Kim Mai nóng như kiến bò chảo, do dự một hồi : “Cứ múc , cho cả chõ hấp, còn thì dùng nước sôi giữ nóng, lát nữa lên món vẫn còn nóng là .”
Nói xong, bà nghển cổ phía đường làng: “Con bé Văn Tú còn về? Lề mà lề mề, sốt ruột c.h.ế.t .”