Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 184: Màn kịch rước dâu (Phần 1)

Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:02:34
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà họ Trì loan tin trong các dịp lễ Tết, Trì Tố Trân sẽ xuất giá ngày rằm.

 

Chú rể là đối tượng tự do yêu đương hồi đại học, hai yêu thắm thiết, hiện tại nhà trai đang ở nhà sáng tác văn học.

 

Mặc dù nhà họ Trì cố cho Trần Văn Đức, nhưng đời bức tường nào cản gió. Hàng xóm láng giềng và họ hàng đều ngầm chuyện gì xảy .

 

Nói dễ thì là trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, tình cảm sâu đậm, kìm lòng.

 

Nói khó thì chính là hai đứa "ăn cơm kẻng", lén lút đắn.

 

Những lời đồn bên ngoài, nhà họ Trì đều cả. Trong lòng bực bội nhưng .

 

Sự , giờ gả cho nhanh còn vớt vát chút thể diện. Cưới xong, chuyện sẽ qua, ai nhắc nữa. Chứ để bụng to , lúc đó mới thật sự mất mặt.

 

Tuy bên ngoài chê , nhưng đến mừng cưới cũng ít. Họ hàng nhà ông Trì, nhà bà Trì, bạn bè láng giềng thiết đều mặt.

 

Người thì tặng cái khăn mặt, tặng cái vỏ gối. Nhà họ Trì lấy một cái chăn bông cũ trong nhà bật , may cái vỏ chăn mới, thế là xong bộ của hồi môn.

 

Trì Tố Trân vẫn chìm đắm trong hạnh phúc của riêng , nhận nhà đang tổ chức đám cưới cho cô một cách qua loa, lệ.

 

Cô mỗi ngày đều sống trong những lời trêu ghẹo và chúc phúc của , ngượng ngùng ảo tưởng về cuộc sống , cùng Trần Văn Đức ngâm thơ vẽ tranh, phu xướng phụ tùy.

 

Hôm rằm, thôn Cao Thạch vì đám cưới của Trần Văn Đức mà náo nhiệt cả nửa thôn.

 

Ở nông thôn là , dù , chỉ cần xích mích thù oán, hễ nhà ai hỉ sự, đều sẽ mừng một chút lễ mọn.

 

Ba hào, năm hào, hoặc bảy tám quả trứng gà.

 

Sau nhà việc, cũng sẽ đáp lễ, còn một bữa cỗ no, thiệt .

 

Đặc biệt là Xa Kim Mai sớm khoe khoang khắp nơi là đám cưới nhà bà sẽ lớn, nào gà, nào cá, nào thịt. Nước dùng cỗ bàn đủ đầy. Chỉ cần thôi, hơn nửa thôn đều ăn cỗ.

 

Nhà họ Kiều . Kinh tế nhà họ giờ khá, chút thịt thà mâm cỗ họ cũng chẳng thèm.

 

Hơn nữa, họ ghê tởm nhà họ Trần, dính dáng.

 

Vốn dĩ nhà họ Trần tự ảo tưởng sức mạnh, cả nhà đều đinh ninh Kiều Giang Tâm yêu Trần Văn Đức mà . Giờ nếu nhà cô mà đến ăn cỗ, với cái tính nhà đó, chừng họ nghĩ Kiều Giang Tâm cam lòng.

 

Nếu nhà họ Trần cứ vin cớ "tình làng nghĩa xóm" mà qua , nhà họ Kiều việc gì cũng mò đến, thì càng thêm phiền phức.

 

Nhà họ Kiều , nhưng cản cái tâm hóng chuyện của Kiều Giang Tâm.

 

Trần Văn Đức đúng là " gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái". Hắn mặc chiếc áo khoác quân đội mượn của ông chú ba, tóc vuốt bằng lòng trắng trứng bằng sáp gì, chải mượt rượt, bóng loáng. Chỉ riêng cái mã ngoài, đúng là nổi bật hơn đám thanh niên nhà quê.

 

Hắn mượn một chiếc xe bò, một chiếc xe đạp, còn rủ thêm Nhị Toàn (em họ) và Hoa Lâm (con trai út lão bí thư chi bộ) đón dâu.

 

Không ít trong thôn bất chấp gió lạnh, chạy cổng làng xem náo nhiệt.

 

Cảm nhận ánh mắt đổ dồn về , Trần Văn Đức bất giác ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu.

 

Được vạn chú mục, đây mới đúng là cuộc đời của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-184-man-kich-ruoc-dau-phan-1.html.]

 

Nhị Toàn cái áo khoác cưng của , trong lòng chút thoải mái. Chính còn nỡ mặc, giờ Trần Văn Đức trưng dụng để khoe mẽ. Nếu mặc áo khoác là , hôm nay nổi bật nhất chính là .

 

Trần Văn Đức đạp chiếc xe đạp buộc lụa đỏ đầu. Nhị Toàn đ.á.n.h xe bò, chở Hoa Lâm theo .

 

Ba hăm hở đến nhà họ Trì. Cổng nhà họ Trì câu đối "Năm mới" thành câu đối "Trăm năm hạnh phúc", chữ Hỷ đỏ thắm dán cửa càng thêm khí vui mừng.

 

Nhị Toàn theo lệ, đốt một tràng pháo ngay ngoài cửa, mới theo nhà.

 

Hôm nay nhà họ Trì cũng đông khách. Dù ông Trì bà Trì hài lòng về Trần Văn Đức, nhưng gả con gái mà thu tiền, họ vẫn ý.

 

Trì Tố Trân mặc một chiếc áo khoác đỏ kẻ ô, n.g.ự.c cài hoa hồng, đầu trùm một chiếc khăn lụa đỏ viền vàng lấp lánh, mỏng tang. Đây là mốt thịnh hành nhất, là quà cưới của bà dì út mang từ thành phố về cho cô.

 

“Ha ha ha, chú rể trông tuấn tú quá! Thảo nào cháu gái cứ nhất quyết chọn . Sau hai vợ chồng hòa thuận, cuối năm cho chị thêm cái cháu ngoại nhé ~”

 

Người trêu ghẹo Trần Văn Đức chính là bà dì út của Trì Tố Trân.

 

Miệng bà lời , nhưng ánh mắt soi xét từ xuống , trong lòng coi thường.

 

Giống như chị gái bà , thằng Trần Văn Đức ngoài cái mặt sáng sủa thì còn cái gì? Không con cháu nghĩ gì.

 

Tổ tiên phấn đấu hai đời mới từ quê lên thị trấn, để nó sinh hơn . Kết quả, trong thành phố giới thiệu thì chịu, cứ đ.â.m đầu về nông thôn. sách nhiều quá đ.â.m ngốc.

 

Trần Văn Đức mỉm , nho nhã chào hỏi . Sau đó, trong tiếng thúc giục của đám đông, và Trì Tố Trân quỳ xuống mặt ông bà Trì để dâng .

 

Ông Trì vốn là thích thể hiện.

 

Ngày trọng đại thế , bao nhiêu họ hàng bạn bè mặt, ông thể bỏ lỡ cơ hội?

 

Ông chậm rãi nhận chén Trần Văn Đức dâng lên, cũng uống vội, mà bắt đầu thao thao bất tuyệt:

 

“Hôm nay là ngày vui của các con. Sau hai vợ chồng hòa thuận... Văn Đức , con là đàn ông... (lược 1000 chữ)...”

 

Sau một hồi giáo huấn, ông Trì chuyển chủ đề, bắt đầu kể về thời thơ ấu của Trì Tố Trân: “Con Tố Trân nhà , từ nhỏ chúng nuông chiều sinh hư. Hồi nó một tuổi... (bla bla)... lúc nó ba tuổi... (bla bla)... Mãi đến khi nó học sơ trung...”

 

Trần Văn Đức, giữa tiếng khúc khích của , cố nén sự bực bội, kiên nhẫn ông kể lể đến lúc Trì Tố Trân hơn hai mươi tuổi.

 

Ngay lúc tưởng sắp giải thoát, ông Trì chuyển chủ đề, đến sự chênh lệch của hai nhà: “Gia đình chúng cũng chút khác biệt. Tố Trân giờ xuống đồng bao giờ. Sau , con ...”

 

Trần Văn Đức nặn nụ : “Vâng, ...”

 

Ông Trì mãi cũng xong. Ông cuối cùng cũng chịu nâng chén . Trần Văn Đức kịp thở phào một cái, thì câu chuyện của ông Trì bắt đầu rẽ sang trang sử huy hoàng thời trai trẻ của ông...

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Trần Văn Đức đưa ánh mắt cầu cứu xung quanh.

 

Họ nhà gái ai lên tiếng. Mọi đều đang tập trung ông Trì "ôn nghèo kể khổ", thỉnh thoảng ồ lên hưởng ứng.

 

Hoa Lâm (bạn chú rể) đành giả vờ chen : “Hay! Hay! Bác đúng quá! Bọn con cháu học tập bác.

 

Chú rể, mau mời nhạc phụ uống ! Ha ha ha! Đừng say sưa quá mà quên giờ. Sau rảnh rỗi đưa cô dâu về thăm, lúc đó tha hồ thỉnh giáo bác.

 

Hôm nay là ngày cưới, đừng để lỡ giờ lành. Cả thôn chúng cháu đang ngóng ở cổng làng để xem cô dâu đó! Ha ha ha ha ~”

Loading...