Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 183: Chưa vào cửa, của hồi môn đã bị nhà chồng tiêu sạch
Cập nhật lúc: 2025-11-07 08:02:33
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngày mai lên thành phố một chuyến, tìm chỗ bảng hiệu, còn mua chăn đệm trải giường.
Các thì ? Có cần chuẩn gì ?” Kiều Giang Tâm thu dọn sổ bút, hỏi Cố Vân Châu.
Cố Vân Châu chút do dự: “Chúng cũng lên thành phố. Đồ đạc của chú ở đây khi còn về dùng, nên mang . Lên đó chúng mua đồ mới luôn, cũng tốn bao nhiêu tiền.”
Gần đến ngày khai trương, Kiều Giang Tâm bận tối mày tối mặt ở thành phố.
Mà ở thôn Cao Thạch, chuyện ồn ào của nhà lão Kiều cũng một tin đồn khác đè bẹp.
Kiều Giang Tâm còn cửa, thấy giọng oang oang của bà thím Ngưu:
“Thật đó! Chốt ! Ngày cưới định rằm .
Xuân Mai ( Kiều Giang Tâm) mới than với xong, bảo thằng Trần Hữu Lượng (bố Trần Văn Đức) mặt dày mày dạn qua nhà nó vay tiền. Vừa mở miệng là hỏi vay một trăm.
Xuân Mai , nhà đó mượn quần áo, vay tiền, còn tưởng nhà nó cưới vợ chứ.”
Kiều Giang Tâm khựng bước, giọng điệu đầy hưng phấn: “Bà Ngưu, bà gì? Trần Văn Đức kết hôn?”
Có lẽ giọng Giang Tâm kích động quá, Lưu A Phương và Tần Tuyết đồng thời đầu cô.
“Sao Giang Tâm? Trần Văn Đức kết hôn, con... con vui ?” Lưu A Phương dè dặt hỏi.
Kiều Giang Tâm hắc hắc, phịch xuống bên bàn: “Con vui chứ! Sao vui! Kết hôn là , để khỏi tai họa khác. Hắn với cô dâu đó, đúng là 'trời sinh một cặp'!!”
Lưu A Phương thở phào nhẹ nhõm.
Bà thím Ngưu bĩu môi: “Xứng cái gì mà xứng! Năm ngoái xảy chuyện như , giờ xứng cũng xứng, thì nhà gái chịu ?
Mà Trần Văn Đức vui, chứ bà Xa Kim Mai với ông Trần Hữu Lượng ưng con dâu lắm .”
Kiều Giang Tâm mắt sáng lên hóng chuyện: “Sao thế ạ? Bà rêu rao gì ?”
Bà Ngưu giơ cả bàn tay một cách đầy khoa trương: “500! Tiền thách cưới 500 đồng!”
“Bà Xa Kim Mai tức hộc máu. Nghe còn là do chính thằng Trần Văn Đức đồng ý. Mẹ ơi! 500 đồng ở quê cưới 5 cô vợ .
Cô xem, đổi là cô, cô vui ?”
Bà Ngưu c.ắ.n hạt dưa "phun châu nhả ngọc": “Mà 500 đó mới là tiền trao tay cho nhà gái thôi, tính tiền cỗ bàn.
Đưa tiền thách cưới xong, nhà họ Trần đến tiền cỗ cũng , chạy vay mượn.”
Kiều Giang Tâm lóe mắt lên. Đời , cô cũng chuyện tiền thách cưới của Trần Văn Đức còn ghi giấy nợ.
“Nhà họ Trần cũng ghê gớm nhỉ? 500 đồng mà cũng lo ?”
Cô nhớ đời , khi đưa tiền thách cưới cho , nhà họ Trần gần như rỗng túi. Mười năm đó, là một tay cô gồng gánh gia đình. Đời thế mà moi 500 đồng.
Hay thật! Đời , lu gạo nhà đó cạn đáy, cũng thấy nhà họ Trần móc một hào nào.
Ngược , họ cứ than nghèo kể khổ với cô, lải nhải mãi chuyện cưới cô tốn bao nhiêu tiền, nợ nần bao nhiêu. Họ "tẩy não" Kiều Giang Tâm, khiến cô nai lưng như trâu ngựa, thậm chí trong lòng còn thấy áy náy với nhà họ Trần.
Cứ như hơn 100 đồng tiền thách cưới đó thật sự nhà họ Trần phá sản .
Ngay cả tiền Trần Văn Phong, Trần Văn Tú (em chồng) mua quyển vở, cái bút, nhà họ cũng bỏ một xu, bộ đều ngửa tay xin chị dâu.
Xa Kim Mai thì chỉ giả vờ rầu rĩ, kéo tay cô lời tri kỷ: “Giang Tâm , nhà họ Trần phúc đức mấy đời mới cưới con dâu như con. Con còn hơn cả con gái ruột của . Bao năm nay vất vả cho con , cả đời ghi nhớ công ơn . Sau thằng Văn Đức mà dám bắt nạt con, nhất định chủ cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-183-chua-vao-cua-cua-hoi-mon-da-bi-nha-chong-tieu-sach.html.]
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kiều Giang Tâm tối sầm . Không ngờ cái "cả đời" của Xa Kim Mai cũng nhanh thật. Cuộc sống mới khá lên, "cả đời" của bà liền kết thúc.
Lúc , nhà họ Trần cũng đang họp gia đình.
Trần Văn Đức hai mươi đồng bạc bàn, sắc mặt chút khó coi.
Trần Hữu Lượng cúi đầu bên cạnh rít t.h.u.ố.c lào. Xa Kim Mai cũng mặt nặng mày nhẹ.
“Nhà chú Ba mày cho vay mười đồng. Toàn bộ tiền trong nhà, khi đưa 200 đồng tiền thách cưới cho nhà họ Trì, cũng chỉ còn mười đồng.
Tất cả gia sản đều ở đây . Con cho thật long trọng, ý kiến, ai mà chẳng long trọng?
tiền chỉ bấy nhiêu, thể bao nhiêu tiêu bấy nhiêu. Nhà còn cả đống miệng ăn, trong tay thể giữ một đồng nào.
Mẹ vẫn giữ ý cũ. Lấy mười đồng mua hai con cá, cắt hai cân thịt, thêm dưa chua nhà hầm một nồi lớn. Thế là cá thịt, thêm rau củ nhà trồng, cỗ bàn coi như cũng tươm tất.”
Xa Kim Mai tính toán, khuyên nhủ con trai.
Trần Văn Đức lạnh mặt: “Cả đời con cưới mấy ? Làm cái đám cưới mà cũng keo kiệt bủn xỉn.
Đâu chỉ chi , đến ăn cỗ chẳng lẽ mừng tiền?
Nhà bây giờ khó khăn, nhưng sẽ khấm khá lên. Những thứ khác thể bù đắp , chứ đám cưới, con thể đợi tiền cưới nữa!”
Nghĩ đến cảnh khác chê đám cưới của sơ sài, Trần Văn Đức giọng kiên quyết:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Mẹ! Đây cũng vẻ vang cho một con. Làm cho náo nhiệt, ba cũng nở mày nở mặt chứ.
Với , nhà họ Trì chẳng ? Đến lúc đó họ sẽ cho của hồi môn là một trăm đồng tiền dằn đáy hòm mang về.
Mẹ cứ yên tâm mà ! Tiền bạc là chuyện nhỏ. Đợi Tố Trân về dâu, con bảo cô cho mượn tiền dằn hòm đó, trả nợ bên ngoài . Như là chứ gì?”
Xa Kim Mai chút do dự. Cũng như Trần Văn Đức , đây là thể diện của một nó, mà là thể diện của cả nhà họ Trần.
Nếu tiền đó Trì Tố Trân chịu bỏ , thì bà đương nhiên càng to càng .
Ngập ngừng một lát, bà hỏi nhỏ: “Tiền dằn hòm của Trì Tố Trân, nó chịu đưa cho con ?”
Trần Văn Đức đáp vẻ đương nhiên: “Tố Trân gả cho con, chúng con là vợ chồng, là một thể. Cô là văn hóa, học thức, giống mấy nhà quê . Không cái loại chi li tính toán.”
Xa Kim Mai nghẹn ứ trong lòng. Ý thằng con trai là chê bà keo kiệt, khen con Trì Tố Trân hào phóng chứ gì.
Bà bực bội, đúng, đúng, chỉ con Trì Tố Trân của mày là văn hóa.
Chưa cửa câu mất hồn con trai , đúng là đồ hồ ly tinh hổ.
“Được! Con thì sẽ cho hào phóng! Đảm bảo đám cưới của các con thật vẻ vang, cho nhà họ Trần nở mặt!” Xa Kim Mai .
Trần Văn Đức hài lòng.
Trần Hữu Lượng cũng hài lòng. Ông cũng nghĩ như con trai. Từ lúc nó về, xảy chuyện với Trì Tố Trân, cả thôn đều đang nhạo nhà họ. Ông cũng mượn đám cưới để lấy thể diện.
“Văn Đức đúng! Chuyện khác tiết kiệm , chứ chuyện cho tấm món! Cho mấy cái kẻ tiểu nhân chê chúng thấy, nhà chúng vẫn phong quang!”
Xa Kim Mai chồng con bật đèn xanh, bắt đầu chạy vạy lo cỗ bàn.
Nếu con trai tiền cỗ lấy từ tiền hồi môn của Trì Tố Trân, thì hai mươi đồng bà tiêu. Đồ đạc mua thì ghi nợ, thậm chí bà còn mời cả một tay đầu bếp nổi tiếng ở đại đội bên cạnh về nấu cỗ.
Trì Tố Trân đang ở nhà, chìm đắm trong hạnh phúc ngọt ngào, còn gả , mà tiền hồi môn nhà chồng tương lai tiêu hết quá nửa.