Tần Tuyết đặt cái xô xuống, phòng, vội vã lấy tiền và bao lì xì, nhét hai đồng bạc . Miệng bao còn kịp dán vội đưa cho bà Đào: “Bà Đào, hôm nay vất vả cho bà quá. Tết nhất thế , phiền bà cả ngày.”
“Ngại quá , bà xem nhà lu bu, nhiều việc, lát nữa mời bà qua ăn cơm nhé.”
Nói , Tần Tuyết còn đầu hét Kiều Hữu Phúc: “Hữu Phúc, cắt miếng thịt khô đây, cắt miếng to , cho bà Đào mang về cho cu Hào (cháu trai bà Đào) ăn.”
Kiều Hữu Phúc “ai” một tiếng .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Bà Đào nhận bao lì xì, khách sáo còn mời ăn cơm, còn nhớ tới cháu , lòng càng thêm cảm kích: “Ha ha ha, chúc mừng chúc mừng, thêm thêm của, gia đình thịnh vượng! Khách sáo quá, hiếm cô còn nhớ tới thằng Hào nhà .”
Tần Tuyết khách khí: “Nên , nên mà. Sau đứa nhà cũng phiền bà Đào nữa, ha ha ha.”
Lát , Kiều Hữu Phúc xách một tảng thịt khô bự chạy tới. Tần Tuyết nhận lấy đưa cho bà Đào, tự tiễn bà Đào mặt mày hớn hở cổng, lúc mới đỡ cái lưng mỏi nhừ về phòng.
Kiều Hữu Phúc mặt vẫn còn phơi phới, thấy vợ đỡ lưng, vội vàng tiến lên đỡ: “Mệt hả? Mau, mau xuống nghỉ. Còn giao cho tui với Hữu Tài, gì, bà cứ chỉ huy.”
Tần Tuyết ông chồng mặt đỏ như gấc, hờn dỗi: “Xem ông vui kìa, còn tưởng ông mới con trai.”
Kiều Hữu Phúc hắc hắc: “Vui chứ, cháu trai cũng vui. Sau bà sinh, tui còn vui hơn.”
Tần Tuyết cảm thán: “Ông với Hữu Tài tình cảm thật.”
Kiều Hữu Phúc gật đầu, mặt đỏ lên giải thích: “Ừm, nó là em tui, tui dặn tui trông nó. Giang Tâm cũng ... Còn , bà... bà cũng .”
Ông xong dám thẳng Tần Tuyết. Cây Cột nãy giờ hóng, cũng xúm : “Ba , con cũng sẽ với em, con trông em.”
Kiều Hữu Phúc một tay bế Cây Cột lên: “Ừ, Cây Cột cũng ngoan, nhất định là .”
Bà Đào vui phơi phới xách tảng thịt khô khoe khắp nửa cái thôn. Lì xì tới hai đồng, thịt cũng hai cân!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-171-ba-mu-khoe-loc-mu-doc-hong-tin.html.]
Một bà thím thấy , vội gọi : “Này, bà Đào, A Phương sinh hả? Chà, cho bà miếng thịt khô to thế, sinh con trai ?”
Bà Đào hì hì: “Sinh ! Mà chỉ thịt khô , còn lì xì nữa. Anh em nhà Hữu Tài từ lúc riêng, cuộc sống cứ gọi là phất lên vù vù.”
“Ối, thật sự sinh con trai ! Chậc chậc, chuyện mà Lôi Hồng Hoa chắc tức xì khói? Lúc đè đầu cưỡi cổ hai em nó, rõ ràng là tụi nó tuyệt tự. Giờ thì , bên bầu, bên đẻ!”
“Phải đó, tui thấy á, khi Lôi Hồng Hoa chính là chổi, hai em lúc bà khắc đó.”
Lôi Hồng Hoa đang co ro ở nhà, áp tai tường rào, hết. Nghe tin Lưu A Phương sinh con trai, trái tim treo lơ lửng tức thì hạ xuống. Đã sinh, là .
Mụ cố ý . Muốn trách thì trách hai cái đồ vong ơn bội nghĩa đó. Trưởng bối thì chúc Tết, vác đồ trợ cấp nhà đẻ.
Mụ chỉ là bụng "cảnh tỉnh" bọn nó, ai ngờ con Lưu A Phương đó bụng hẹp hòi, mụ mới mắng vài câu mà nó ôm bụng kêu đau.
“Phi~, ông trời mắt! Sao cho nó c.h.ế.t luôn .”
Mụ lẩm bẩm c.h.ử.i rủa, tức nhà Giang Tâm con trai, thương con gái (Kiều Phương Phương) nhà chồng đì, mà tất cả cũng tại con tiện nhân Kiều Đại Nha.
“Cái con tiện nhân Lưu A Phương, tao nó thứ gì, chuyên môn moi của nhà chồng về cho nhà . Nếu bà già giữ chặt, cái nhà sớm nó khoắng sạch !”
Mụ càng mắng càng thấy oan ức.
Một bên khác, Kiều Giang Tâm thấy Lưu A Phương mệt quá ngủ , liền đặt đứa bé bên gối , vẫy tay gọi Kiều Hữu Tài, rón rén cửa.
Vừa khỏi cửa, mặt cô lạnh như tiền.
Cô nhớ rõ mồn một, kiếp em trai Giang Mộc sinh rằm tháng Giêng, Tết Nguyên Tiêu.
“Ba, ? Sao đột nhiên sinh sớm?”