Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 165: Đều có tính toán riêng

Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:58:51
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trì Tố Trân ở trong bếp, ngóng tình hình bên ngoài, thể nào bình tĩnh nổi, lập tức xông . “Bố , lúc chúng ? Sao bây giờ bố đổi ý? Con và Văn Đức là thật lòng yêu , những thứ khác con đều quan tâm, con chỉ cần con thôi!”

 

Thấy Trì Tố Trân xông , Trần Văn Đức cũng theo ngoài. Hắn là ăn học, tự cho là thanh cao, màng tiền bạc, mà ngược coi trọng thể diện, vì chút lợi lộc mà tranh cãi mất mặt. 500 đồng mà thôi, cũng nhiều, loại tính toán chi li, nhỏ mọn quê mùa. Hơn nữa, 500 đồng cũng thể hiện sự coi trọng của đối với Tố Trân. Đến thằng 'Bệnh Chốc Đầu' nhà họ Kiều cưới một bà vợ nạ dòng còn mang theo con riêng, cũng đưa 200, chẳng lẽ , một sinh viên đàng hoàng, chịu lép vế thằng 'Bệnh Chốc Đầu' đó ?

 

Trần Văn Đức hào phóng : “500 thì 500, con đồng ý.” Cái giọng điệu đó, cứ như là cả trăm vạn trong tay, tùy tiện mua mớ hoa quả 500 đồng .

 

Xa Kim Mai tức đến thiếu chút nữa ngất xỉu: “Văn Đức, đó là 500 đồng đó, nhà lấy 500? Con bức c.h.ế.t bố thì chúng cũng moi 500 !”

 

Trần Văn Đức những lời đạo lý: “Hiện tại nghĩa là . Trong lòng con, Tố Trân là bạn đời cả đời của con, là báu vật vô giá, dùng tiền bạc mà đo đếm . Đừng 500, cho dù bảo con lấy tất cả những gì , con cũng sẽ chút do dự.”

 

“Văn Đức......” Trì Tố Trân cảm động tột đỉnh, càng cảm thấy thời gian qua cố gắng phản kháng, cho cả nhà chán ghét, đều là đáng giá.

 

Trần Hữu Lượng sa sầm mặt, đối với việc con trai bỏ cái giá lớn như để cưới vợ về nhà, ông đồng tình. Ông từng tuổi, sức khỏe kém như , mua chút t.h.u.ố.c bổ cũng dè xẻn, kết quả là thằng con trai thì , 500 đồng, một miếng liền đáp ứng. Bây giờ ở nông thôn cưới vợ, hơn một trăm đồng là nhà gái mặt mũi lắm , ít hơn thì hai ba chục cũng hiếm. Mấu chốt là nếu Trần Văn Đức thể kiếm tiền, Trần Hữu Lượng sẽ hai lời, nhưng , vẫn bòn rút của gia đình. Nhất thời, giọng ông cũng nặng nề hẳn lên. “Vậy tiền từ ? Điều kiện nhà thế nào trong lòng con cũng rõ, ý con , tiền là con cách xoay xở ?”

 

Thân hình Trần Văn Đức cứng đờ, trong mắt lóe lên một tia bối rối, nhưng nhanh liền biến mất. Hắn lịch sự nho nhã với ông bà Trì: “Bác trai bác gái, nhà cháu hiện tại tạm thời lấy nhiều tiền như , nhưng cháu nguyện ý giấy nợ......”

 

Hai vợ chồng ông Trì vốn thấy Trần Văn Đức một lời liền đồng ý, trong lòng đối với cũng chút hảo cảm. Ít nhất thì cũng thật lòng coi trọng con gái . Kết quả là giấy nợ.

 

Môi ông Trì run lên: “Cậu cũng thật hổ là sách nhiều ha, cưới vợ mà cũng giấy nợ, con dâu của , cũng khất mười năm nữa ? Cậu xem, thế thì khác gì 'tay bắt sói trắng' ? Cả nhà các đúng là kỳ quái, thấy các đến chuyện cưới hỏi, mà là đến để chọc tức .”

 

Trì Tố Trân lúc đang trong cơn say tình, vội vàng níu lấy tay ông Trì cầu xin: “Bố, bố thành cho chúng con mà, chúng con nhất định sẽ hiếu kính bố . Mẹ, ngoài Văn Đức , con gả cho ai hết.”

 

Trì Tố Trân một phen dây dưa, cộng thêm Trần Văn Đức đủ các kiểu thề thốt đảm bảo. Cuối cùng, hai bên một hồi cò kè, chuyện cưới xin cuối cùng cũng chốt ở mức trung gian. Sính lễ 500, đưa hai trăm, 300 còn giấy nợ. Không ông bà Trì dễ chuyện, mà là đối với đứa con gái Trì Tố Trân , họ hết hy vọng.

 

“Các yên tâm, nhà chúng cũng loại lý lẽ, cho sính lễ thì tự nhiên là của hồi môn. Đồ hồi môn chuẩn cho nó từ cứ mang , chúng sẽ cho thêm một trăm đồng dằn túi.” Bà Trì ông Trì , kinh ngạc đầu sang, rõ ràng lúc nãy hai vợ chồng bàn bạc cơ mà, tiền cứ để ở trong tay .

 

Mà vợ chồng Xa Kim Mai đến đó, sắc mặt cũng giãn nhiều. 500 trừ một trăm, vẫn còn 400, 300 là giấy nợ. Sau chờ con hồ ly tinh đó về nhà, xúi nó về nhà bố đẻ đòi giấy nợ, thế là tương đương với chỉ tốn một trăm. Vẫn còn đắt.

 

nhếch mép: “Nếu chuyện cưới hỏi định, thì mấy chuyện cũng nên nhanh lên. Rốt cuộc thì chuyện xảy , trong thôn chúng ít đều cả , đang bàn tán xôn xao. Sớm rước về nhà, bịt miệng thiên hạ cũng . Nếu , cái bụng to lên, mặt mũi đều đẽ gì.”

 

Ông Trì phất tay: “Nhà các chuẩn , Rằm thì qua đón .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-165-deu-co-tinh-toan-rieng.html.]

 

Việc ông Trì đột nhiên sảng khoái như nhà họ Trần chút hiểu . cuối cùng thì chuyện cũng thỏa thuận xong, bữa cơm trưa hôm đó cũng coi như là hữu kinh vô hiểm mà ăn xong. Trì Tố Trân âu yếm tiễn gia đình Trần Văn Đức cửa, bà Trì liền thể chờ đợi mà kéo ông Trì hỏi. “Sao thế? Không tiền để chúng giữ ? 300 còn nợ, mới đưa hai trăm, ông còn cho nó mang về một trăm. Cái tính tình của nó, ông còn , mang về đó thì khác gì mỡ rơi miệng sói.”

 

Ông Trì lạnh mặt: “Ai cho nó mang tiền ?”

 

“Không nãy ông ? Hai vợ chồng nhà Xa Kim Mai mà mắt sáng rực lên kìa.”

 

Ông Trì bình thản : “Bà nghĩ tại bắt nó ký hai tờ giấy nợ? (một tờ một trăm, một tờ 200)”

 

“Sính lễ thể giấy nợ, thì của hồi môn thể là giấy nợ ? Cứ để nó mang một tờ giấy nợ về là . Miễn cho sống trách chúng cho của hồi môn. Hơn nữa, cho con gái nhiều tiền dằn túi như , ngoài, ai mà khen một tiếng hào phóng!”

 

Trì Tố Trân đang chìm trong mật ngọt, chuyện cưới xin của nàng và Văn Đức trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng cũng định. Qua Rằm, nàng thể cùng yêu sớm chiều bên . Không còn ai thể chia cắt hai bọn họ nữa. Hạnh phúc, quả nhiên là dựa chính mà tranh thủ.

 

Phía Bắc thành bây giờ đổi nhiều. Tết nhất mà đường xe đạp vẫn qua tấp nập. Bên đường hàng quán rong cũng ít.

 

Kiều Giang Tâm lướt qua đường phố, cũng thể cảm nhận khí sôi động, náo nhiệt nơi đây.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Cố Vân Châu và Lưu Hân Nghiên quanh nhà xem xét khắp nơi, Kiều Giang Tâm thì tìm bà Lý Bạch Lữu vách bên. Bà Lý Bạch Lữu chạy tìm trai . Rất nhanh, ông Lý Bạch Thủy liền dẫn theo con trai và cháu trai đến sân nhà Kiều Giang Tâm dọn bàn ghế.

 

Loáng một cái, bàn ghế xếp ngay ngắn, vẫn còn màu gỗ thô sơn phết, nhưng bên ngoài đều quét một lớp dầu trẩu, trông mới mẻ, sạch sẽ. Kiều Giang Tâm vỗ vỗ lên mặt bàn, lay thử, gỗ dùng chắc chắn.

 

Lý Bạch Thủy lành: “Kiều đồng chí, cô yên tâm, với cô chỉ là quan hệ mua bán, mà còn là hàng xóm. còn trông chờ cho tiếng, còn kiếm thêm khách, nên chắc chắn cho cô. Cô xem chỗ nào hài lòng, hết cho cô.”

 

“Bác Lý, tay nghề của bác cháu hài lòng.” Kiều Giang Tâm sảng khoái trả nốt tiền hàng còn .

 

Lưu Hân Nghiên kéo bà Lý Bạch Lữu bên cạnh, miệng ngọt xớt gọi "thím", hỏi thăm xung quanh xem nhà nào cho thuê .

 

Bà Lý Bạch Lữu lắc đầu: “Trước đây thì ít, nhưng từ năm ngoái, năm , chính phủ thông báo bệnh viện Y học Cổ truyền và bệnh viện Nhân dân dời về phía , thuê nhà quanh đây cũng nhiều lên, tiền thuê cũng đẩy lên cao. Hôm nay cô thứ hai hỏi , hơn nữa mấy nhà , thể cho ở trọ, nhưng đều cho thuê dài hạn, chỉ nhận khách thuê ngắn hạn thôi.”

 

Nói , bà Lý Bạch Lữu liếc mắt về phía Kiều Giang Tâm: “Cô với con bé Kiều là quen, cô hỏi nó xem cho thuê . Cái nhà của nó tới bốn gian phòng, sân còn rộng thênh thang, cuối năm ngoái còn nhờ dựng thêm một gian nữa. Dù con bé nó mở cửa ăn thì cũng ở đây, cô cứ ở chung với nó, bạn bè.”

 

 

Loading...