Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 161: Mượn quần áo
Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:58:47
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả nhà trượt về đến nhà, múc nước ấm lau , quần áo. Bộ quần áo nhất hỏng, mặc quần áo cũ, Trần Văn Đức tự nhiên. Nhìn miếng vá cổ tay áo, Trần Văn Đức thấp giọng : “Bố Trì vốn khinh nhà điều kiện kém. Tết nhất, mặc bộ đến cửa, bọn họ dịp coi thường.”
Xa Kim Mai ngược để ý: “Quần áo của bố con chỉ ướt tay áo, hơ bếp một lúc là khô. Cái của con, là bùn, giặt. Giặt xong cũng khô nhanh . Hoặc là hôm nay , mai . Hoặc là con cứ mặc bộ , cần chú ý nhiều. Điều kiện nhà thế nào, bọn họ chẳng lẽ ? Vừa mặc đồ vá đến cửa, bọn họ điều kiện gì quá đáng, cũng cân nhắc.”
Trần Văn Đức bất mãn: “Mẹ bậy bạ gì đó. Con là sách, thể diện cho, là tự giữ.”
Trần Văn Tú bưng canh gừng : “Mẹ, con nhớ Nhị Toàn con nhà chú Ba một cái áo khoác quân đội. Hay là sang mượn cho con mặc tạm, đỡ mất mặt.”
Trần Văn Đức đến đó lên tiếng, mà đầu Xa Kim Mai.
Xa Kim Mai điểm . "Chú Ba" mà con gái là em trai chồng bà, bà với bà thím dâu đó hợp . Con trai đối phương bộ đội, con trai thi đại học, hai âm thầm so kè, ai cũng khinh thường ai, ngày thường cũng chuyện. Bà đến mặt bà cúi đầu.
“Tết nhất, Nhị Toàn nó cũng mặc chứ. Người chắc cho mượn. Với , cái tính thím Ba mày khinh . Tết nhất, tao cúi đầu mặt nó. Đi nhà gái chuyện cưới xin còn mượn quần áo. Lại kết hôn, đến lúc đó nó chê .”
Trần Văn Đức vốn là chuyện đều chờ khác sắp xếp, hưởng lợi. Cái áo khoác quân đội của Nhị Toàn, thấy, là kiểu mốt nhất bây giờ. Người bình thường còn kiếm . Nhị Toàn cũng là do cả nó ở bộ đội, vất vả lắm mới kiếm về cho. Ngày thường quý như vàng.
“Mẹ! Giờ là lúc nào ! Mẹ chỉ lo cái mặt mũi của . Hôn sự của con, hạnh phúc của con, bằng mặt mũi của ?” Trần Văn Đức mặt mày bực bội: “Con ghét nhất là cái điểm của ! Sao thế giới tinh thần của nó cằn cỗi thế? Cằn cỗi đến mức chỉ bấy nhiêu thôi ? Vì một luống đất nhỏ, thể dùng cái bộ dạng điên cuồng, dễ chọc để bảo vệ lợi ích của . Lúc đó cần mặt mũi ? Bây giờ, chuyện quan hệ đến hạnh phúc, hôn nhân của con, bảo mượn một cái áo, bắt đầu cần mặt mũi? Mẹ rốt cuộc cái gì nặng cái gì nhẹ ? Bao nhiêu năm nay theo con, con khai sáng tư tưởng, mà tư tưởng của vẫn giam cầm trong cái thế giới cằn cỗi đó, một chút tiến bộ nào ?”
Xa Kim Mai hiểu "khai sáng tư tưởng" là gì, cũng hiểu "thế giới tinh thần" là gì. bà hiểu ý của Trần Văn Đức. Hắn đang tức giận. Hắn bà đến mặt bà thím dâu cúi đầu, mượn cái áo khoác . Hắn đang chê bà lúc tranh luống đất, cãi điên cuồng, hổ, mất mặt.
Trong chốc lát, Xa Kim Mai khó chịu vô cùng, nhưng bà vẫn nặn một nụ khó coi: “Vậy... bâyT giờ sang nhà thím Ba mượn.”
Trần Hữu Lượng ho khan hai tiếng. Ông cùng Xa Kim Mai chung gối, Xa Kim Mai nghĩ gì ông rõ nhất. “ cùng bà. Thím Ba nó dễ chuyện. Có ở đó, ít nhiều nó cũng nể mặt.”
Trần Văn Đức trong lòng thoải mái. Bố một bước ho ba tiếng, tới nhà chú Ba, nửa cái thôn . Hắn nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhà nghèo, đến cửa khách cũng một bộ quần áo tử tế, còn mượn. Đây chuyện gì vinh quang.”
Nói uyển chuyển, nhưng Trần Hữu Lượng hiểu. Con trai đang chê hai vợ chồng già mượn quần áo mất mặt.
Im lặng một lúc, ông với Xa Kim Mai: “Bà . Nếu nhà chú Ba vui, bà cứ tìm chú Ba, là ý của .”
Xa Kim Mai rũ vai cửa.
Tâm trạng Trần Văn Đức lên, đầu bảo Trần Văn Tú cạo sạch bùn giày, lau qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-161-muon-quan-ao.html.]
Không bao lâu, Xa Kim Mai ôm một cái áo khoác quân đội, ủ rũ . “Quần áo mượn . Nó dặn cẩn thận, đừng hỏng, bẩn.”
Trần Văn Đức ôn nhu lời cảm tạ: “Cảm ơn . Mẹ tất cả vì con, con đều ghi tạc trong lòng. Vừa tâm trạng con , chuyện nóng nảy, đừng để trong lòng.”
Chỉ một câu, một bụng ủy khuất của Xa Kim Mai liền tan thành mây khói. “Không gì. Đều tại bố bản lĩnh. Nếu , con cũng đến mức một cái áo cũng mượn.”
Trần Văn Đức hướng Xa Kim Mai bảo đảm: “Mẹ, yên tâm. Nhà chúng sẽ vĩnh viễn như . Chỉ cần con ở đây, sớm muộn gì con cũng cho bố sống sung sướng. Bố ráng nhịn một chút nữa.”
Trừ Xa Kim Mai tâm sự nặng trĩu, Trần Hữu Lượng cùng hai đứa em Trần Văn Tú đều mặt mày hớn hở. “Anh cả, chúng em chờ đấy. Anh là thông minh nhất ở đây, nhất định sẽ nên chuyện.” “ , em cũng tin cả.”
Trần Văn Đức ở trong tiếng tung hô của em trai em gái, khoác cái áo quân đội lên. Hắn vốn lớn lên trắng nõn, văn nhã, mang theo khí chất thư sinh. Cái áo khoác dài tới mắt cá chân cho thêm hai phần cứng cỏi, trông tinh thần hơn hẳn.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Anh cả, mặc trai quá.”, Trần Văn Tú cổ vũ.
Trần Văn Phong hâm mộ: “Em cũng một cái áo khoác như .”
Trần Văn Đức khóe miệng ngậm , vỗ vỗ quần áo : “Chờ kiếm tiền, đừng một cái, mười cái cũng mua cho em.”
Khi chuyện, thấy đôi giày mới chỉ lau qua loa, ý mặt nhạt nhiều. Áo khoác như , một đôi giày thích hợp để phối.
“Được , xuất phát . Lại muộn, cơm trưa cũng kịp.”, Xa Kim Mai đem thịt khô rửa sạch, cùng con vịt nhặt về, một nữa nhét trong giỏ. “Đồ vật xách, lát nữa con đỡ bố con một chút. Ai, thời tiết , đường còn khó . Ý là bố con , theo con cũng . Sức khỏe của bố, Tố Trân nó cũng .”
Trần Văn Đức chỉ thấp giọng : “Mẹ, đây là đại diện cho sự tôn trọng của nhà chúng đối với nhà gái.”
Nhà họ Trì.
Trì Tố Trân Trần Văn Đức hôm nay sẽ mang cha tới cửa chuyện hôn sự, sớm dậy trang điểm. Ngay cả Thạch Anh (chị dâu) cũng chút kinh ngạc. Rốt cuộc, cô em chồng từ lúc về, cơ bản là bao giờ dậy sớm.
Trì phụ, Trì mẫu mặt biểu cảm gì, chờ mong, cũng niềm vui gả con gái, thậm chí thèm liếc Trì Tố Trân một cái.
Từ khi đứa con gái tự "phạm tiện", sợ bố đồng ý, còn hổ hạ thuốc, lết đến tận thôn Cao Thạch, bọn họ nguội lòng. Đường là con gái tự chọn, bọn họ cũng "ác nhân" chia rẽ uyên ương.