Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 155: Còn không có trở về?

Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:58:41
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuệ Tử (vợ Lưu Quốc Hoa) mời xuống uống . Lưu Quốc Hoa đối với tình hình hiện tại của Lưu A Phương phi thường tò mò.

 

Kiều Hữu Tài tuy rằng thông minh, nhưng cũng ngốc, sẽ chút tiền mọn nào liền mang khoe khoang. Mặc kệ hỏi thế nào, cũng chỉ trả lời một câu: "Trước bỏ tiền vốn thành mua hàng về, chạy ngược chạy xuôi, kiếm chút tiền vất vả, vặn đủ duy trì gia đình."

 

Mọi đầu tư ít tiền vốn, còn chút nguy hiểm, liền mất hứng thú. Bọn họ đều là nông dân thật thà, chỉ thích cuộc sống an , gánh vác bất kỳ một chút rủi ro nào.

 

Ở nhà Lưu Quốc Hoa một hồi, Lý Phượng Muội (vợ Lưu Quốc Binh) liền tới gọi ăn cơm.

 

Mới phòng, Lưu đại tỷ thấy Quả Đào (con gái ), như là nghĩ tới cái gì, liền hướng Quả Đào đưa mắt hiệu. Quả Đào trong lòng vui vẻ, nàng rốt cuộc nhớ tới nàng. Vội vàng theo Lưu đại tỷ phía ngoài.

 

“Mẹ, chuyện gì ạ?”

 

Lưu đại tỷ ngó lưng, cẩn thận : “Dì Ba của con cho con lì xì ?”

 

Quả Đào gật đầu: “Có ạ.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Lưu đại tỷ sắc mặt hòa hoãn: “Cho bao nhiêu?”

 

Quả Đào cao hứng : “Cho 5 hào ạ.”

 

“5 hào? Tấm tắc, con em út đầu tiên trong đời hào phóng như .”, Lưu đại tỷ lẩm bẩm xong, liền hướng Quả Đào vươn tay. “Đưa đây, giữ cho.”

 

Quả Đào tức khắc cảnh giác, đè túi áo lùi về một bước: “Con cần giữ hộ. Năm nào tiền lì xì của con cũng giữ hộ, bao nhiêu năm nay trả cho con ?”

 

Lưu đại tỷ sắc mặt vặn vẹo: “Mày chuyện kiểu gì đấy? Mày một đứa con nít đòi tiền gì? Mày tưởng cho mày lì xì là mày đáng nhận ? Đó là bởi vì mày là con gái tao. Bằng mày thấy ai ngoài đường kéo một đứa trẻ nhét lì xì cho ?”

 

“Mày nhận lì xì, chẳng lẽ tao lì xì ? Người cho mày, tao cũng trả cho . Mau đưa đây.”, , Lưu đại tỷ duỗi tay tính tự móc túi.

 

Quả Đào là đứa trẻ con cái gì cũng hiểu như , nàng cứng mặt đè túi áo, lùi về . “Thì liên quan gì đến con? Không con lì xì ? Lần nào cũng bảo giữ hộ, lúc con hỏi xin , nào đưa? Năm con 11 tuổi thi, con với bao nhiêu tiền xe là bốn hào, cũng chỉ cho con ba hào. Còn bảo con giả vờ đáng thương, con là con gái, bảo con xin bán vé bớt cho một hào. Kết quả thì ? Mẹ hại con thi cũng thi .”

 

Quả Đào nhớ tới duy nhất trong đời xe, ủy khuất đến nước mắt lưng tròng.

 

Nàng cầm ba hào tiền, mặc bộ quần áo , thấp thỏm ghế, nghĩ lát nữa bán vé tới thu tiền, như thế nào. Là cẩn thận rơi mất một hào, nhà tiền, tổng cộng chỉ móc ba hào? Phải để giả vờ đáng thương, để cô bán vé đồng ý cho xe?

 

Theo lúc cô bán vé bắt đầu bán vé, tiến gần nàng, trái tim nàng khẩn trương đến mức nhảy khỏi lồng ngực.

 

Nàng nắm chặt vạt áo, đỏ mặt, đem những lời diễn tập trong đầu , lắp bắp với cô bán vé: “Cô ơi, con chỉ ba hào, còn một hào đường con rơi mất .”

 

Cô bán vé lớn tiếng với nàng: “Vé xe thể mặc cả? Ai cũng rơi tiền, thiếu một hào, tiền tao bù ? Mày lớn thế , chiếm một cái ghế, nhất định mua đủ vé.”

 

Tất cả đều nàng, nàng hổ tìm cái hố mà chui xuống. Thậm chí bạn học cùng cũng kinh ngạc nàng, ánh mắt đó nàng giấu mặt . thầy giáo còn ở trong thành chờ nàng, nàng đỏ bừng mặt cầu xin cô bán vé: “Cô ơi, con thật sự rơi mất một hào, cô cho con , con nhất định mang đủ tiền.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-155-con-khong-co-tro-ve.html.]

Cô bán vé lớn tiếng từ chối, thanh âm cao như đang cãi . Nàng giống như một binh lính bại trận, mặt xám mày tro, chật vật đuổi xuống xe.

 

Nàng trở về thôn, tìm Lưu đại tỷ, Lưu đại tỷ còn trách cứ nàng, nàng miệng lưỡi vụng về, ngọt, nàng đáng yêu.

 

Hiện tại lớn hơn một chút, nàng cũng hiểu tâm lý của lúc đó. Mẹ là cố ý, cố ý đưa thiếu một hào, nàng lừa gạt cho qua, tiết kiệm một hào . Quả Đào vì một hào tiền , tự tôn vỡ nát, hổ dám khỏi cửa. Nàng vĩnh viễn thể quên ánh mắt phiền chán, ghét bỏ của cô bán vé. Thậm chí vì chuyện , vì lỡ hẹn kỳ thi, đối mặt với thầy giáo thế nào, nàng nghỉ học luôn. Bản Lưu đại tỷ cũng cho nàng học, là Lưu Thiết La ép. Nàng , lúc đúng ý Lưu đại tỷ.

 

Lưu đại tỷ thấy Quả Đào nhắc chuyện , vui : “Mày đúng là đồ hẹp hòi, mày giống ai thế? Chuyện bao lâu , mày định nhớ cả đời ?”

 

Quả Đào cứng cổ: “Con nhớ cả đời đấy. Con đưa cho . Mẹ mà ép con, con sẽ với ông ngoại, ầm ĩ lên xem con mất mặt mất mặt.”

 

Nói xong, nàng đầu bỏ .

 

Lưu đại tỷ mặt mày xui xẻo: “ là đồ con gái đẻ tốn của, nuôi .”

 

Hai , Kiều Giang Tâm từ góc tường . Nàng cố ý lén, thật sự là nhà vệ sinh vô tình gặp . Nhà dì cả ... thật đúng là một lời khó hết.

 

Trên bàn cơm, Lưu đại tỷ đến chuyện sang năm đón Quả Đào về: “Quả Đào cũng lớn , cứ ở nhà cả chị dâu mãi cũng . với bố nó thương lượng , sang năm cơi nới thêm một gian phòng nhỏ bên ngoài.”

 

Lý Phượng Muội (vợ Quốc Binh) đang gắp thức ăn, tay khựng . Bao nhiêu năm đón về, giờ con bé việc thì đón về...

 

Lưu Quốc Binh cùng Lưu Thiết La lên tiếng, Lý Phượng Muội dò hỏi Quả Đào: “Quả Đào, ý con thế nào?”

 

Quả Đào cao hứng thôi: “Con đồng ý ạ. Trong nhà đủ chỗ ở, con tự nhiên là về nhà.”

 

Lưu đại tỷ cùng chồng "hì hì" : “ , qua hai năm nữa cũng đến tuổi chuyện cưới hỏi, lúc về, chúng cũng bắt đầu để ý giúp nó.”

 

Quả Đào ngượng ngùng cúi đầu.

 

Lưu A Phương Quả Đào: “Quả Đào tuổi cũng lớn, là chờ mấy năm nữa...”

 

Kiều Giang Tâm nhẹ nhàng huých đầu gối chân Lưu A Phương. Lưu A Phương vội vàng im bặt.

 

Lưu đại tỷ kéo cao giọng: “Mười bốn mười lăm cũng nhỏ. Có thể chọn , nếu , mối chọn mất, chẳng là lỡ dở của Quả Đào ?”

 

Lưu A Phương Kiều Giang Tâm một cái, tuy rằng hiểu chuyện gì, nhưng vẫn lời mở miệng nữa.

 

Bởi vì Lưu A Phương sắp sinh, thêm trời lạnh đường xa, sợ đêm an . Người nhà họ Kiều cũng ăn cơm chiều. Ăn cơm trưa xong, mời khi nào rảnh thì đến thôn Cao Thạch chơi, liền về.

 

Tinh thần của Lưu A Phương và Kiều Hữu Tài lúc về khác hẳn lúc đến. Lúc đến thì tâm sự nặng trĩu, lúc về thì mặt mày hớn hở, hai vợ chồng cũng nhiều hơn, thậm chí còn bàn tính mấy ngày nữa đãi khách món gì.

 

Thôn Cao Thạch, nhà họ Trình. Cố Vân Châu liếc đồng hồ, thứ N cửa, giả vờ vô tình ngó về phía nhà họ Kiều. Vẫn về, thời gian trôi chậm thật.

 

 

Loading...