Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 154: Dưỡng hài tử
Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:58:40
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Giang Tâm, mau tới.”, Lưu A Phương ở cửa hướng tới Kiều Giang Tâm vẫy tay.
“Mẹ, ?”, Kiều Giang Tâm hỏi.
Lưu A Phương đúng là " gặp hỷ sự tinh thần sảng khoái", mặt mày hớn hở.
Lưu nhị tỷ bên nàng hướng tới Kiều Giang Tâm , “Chị dâu cả của cháu đang cơm, chúng sang nhà hai cháu uống , đợi lát nữa .”
Khi chuyện, Kiều Hữu Tài xách đồ lễ chúc Tết tới, Lưu Thiết La chắp tay lưng theo ở phía .
Nhà hai Lưu Quốc Hoa ở tại đuôi thôn. Lưu Thiết La về hai đứa cháu trai nhỏ nhà Lưu Quốc Hoa, nghịch ngợm, đáng yêu, y như khỉ con.
Kiều Giang Tâm , “Vậy mợ hai một trông nhiều con cháu thế, còn lo trong lo ngoài, chắc là mệt lắm ạ?”
Lưu Thiết La điểm kinh ngạc, “Mệt gì chứ? Trẻ con thì cần gì quản? Trẻ con trong thôn đứa nào chẳng tự lớn. Ăn cơm thì gọi chúng nó về là , ngủ thì chúng nó tự ngủ, tối đến múc cho chúng nó chậu nước rửa mặt rửa chân, là chuyện tiện tay cả mà?”
Kiều Giang Tâm sửng sốt một chút, nàng quên mất, hiện tại là thập niên 80, kiếp của nàng.
Đời cha sẽ đem hết lực chiếu cố con cái, cho nên con cái vĩnh viễn đòi hỏi càng nhiều, cha vì thỏa mãn con cái, liền càng mệt. Mà trẻ con thời nay, cơ bản đều là "nuôi thả".
Giống như cha đồng lứa ông ngoại, một trăm phần tinh lực, thể cho con cái 10 phần 20 phần là lắm , cái gì cũng thể bảo đảm.
Không thể bảo đảm con cái cóng, cũng thể bảo đảm con cái đói, thậm chí thể bảo đảm con cái thể sống sót.
Thế hệ điều kiện sinh hoạt gian nan, thậm chí sinh năm đứa c.h.ế.t hai đứa là chuyện bình thường, trong tã lót sữa uống c.h.ế.t đói là bình thường, sinh bệnh cảm mạo qua khỏi cũng bình thường. Lớn hơn chút nữa, rơi xuống nước c.h.ế.t đuối cũng bình thường, từ chỗ cao ngã xuống c.h.ế.t cũng bình thường. Con cái sinh nhiều, luôn mấy đứa mạng lớn thể sống sót.
Tới thế hệ Kiều Hữu Tài cha , điều kiện sống hơn một chút, cha đặt tinh lực lên con cái nhiều hơn, cơ bản thể bảo đảm con đói rét. Người lớn để mắt nhiều hơn, trai trông em gái, chị gái trông em trai, phần lớn đều sống sót, nhưng giáo d.ụ.c gì đó, thì... tùy duyên.
Lại tới thế hệ Kiều Giang Tâm cha , sự chú ý dành cho con cái đạt tới 60-70%. Ăn no còn bắt đầu nghiên cứu dinh dưỡng cân đối, mặc ấm cũng bắt đầu chú ý . Đọc sách học là tiêu chuẩn, thậm chí vì con thi đại học mà cả nhà thể "trạng thái chuẩn chiến tranh".
Lại đến thời bọn Trần Trí (con trai kiếp của Kiều Giang Tâm) cha , thì bảo đảm cả cảm xúc, sở thích, học thuật, sự đồng hành, tâm lý, thể, linh hồn, dinh dưỡng, ý tưởng, cảnh, giao tiếp xã hội, các loại an , hướng dẫn tiêu cực........................... (lược bỏ một ngàn chữ).
Đây là lý do vì đời nhiều ông bà già ồn ào: “Trông con thì gì khó? Hồi đó chúng ba bốn, bốn năm đứa con vẫn trông như thường, chẳng ảnh hưởng gì đến việc xuống đồng việc. Sao đến lượt chúng mày, trông một đứa con mà cứ như chuyện đại sự gì ?”
Bởi vì thời đại của họ, yêu cầu của bậc cha chỉ thế: cho một miếng cơm, gì ăn nấy, sống là .
Mà miếng cơm của đời , chẳng những hợp khẩu vị, còn đổi món, còn cân bằng dinh dưỡng, còn dễ tiêu hóa, còn hợp với dày. Vì dỗ con ăn thêm một miếng, hận thể hái trời xuống.
Và tương tự, con cái đời đòi hỏi nhiều, cũng dần dần hình thành một hiện tượng ngược đời.
Thế hệ cha , chờ con cái cảm ơn. Con cái đời , ít đứa chờ cha xin .
Kiều Giang Tâm trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm. Đời , nàng chính là quá dựa dẫm Trần Trí, đến nỗi dưỡng một con sói mắt trắng c.ắ.n .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-154-duong-hai-tu.html.]
Hiện tại nàng cũng minh bạch một đạo lý, cha cần quá mức cưng chiều, dưỡng đứa con mới thể hiểu thế nào là chừng mực.
Lưu A Phương chú ý tới cảm xúc sa sút của con gái, nàng phụ nhắc tới mấy đứa trẻ, liền đưa mắt hiệu cho Kiều Hữu Tài. Kiều Hữu Tài ấn nhẹ túi, gật gật đầu.
Còn cửa, liền thấy giọng oán hận của Lưu đại tỷ (chị cả) từ trong phòng vọng .
“ là đáng đời mà. Cái hư thì đến phần , cái thì nhường cho bọn út. Từ nhỏ đến lớn đều như . năm tuổi việc, sáu tuổi lên núi đốn củi cắt cỏ, bảy tuổi gánh nước giặt quần áo, tám tuổi một ở nhà trông mấy đứa em, còn nấu cơm. than vãn gì ? Mấy đứa em bên , đứa nào khổ như ? Từ nhỏ đến lớn, chơi ? Còn nó (Lưu A Phương), nó gì? Đáng đời nó sinh là để cưng chiều. một câu cũng , từng đứa một đều...”
Sau đó là một giọng nam nhân: “Chị cả, chị em chúng , lấy vợ, gả chồng, vất vả lắm mới tụ họp . Hôm nay đừng mấy chuyện vui nữa. Mấy đứa em chúng đều do một tay chị chăm lớn, trong lòng chúng đều cả. Bố cũng vì chị, chị đừng cứ chằm chằm một chỗ như thế. Tiểu Phương chẳng cũng là em gái ruột của chúng ? Chẳng lẽ, chị thật sự hy vọng bố đuổi nó ?”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Lưu nhị tỷ (chị hai) lời , vội vàng cất cao giọng: “Anh Tư, chúc Tết, ha ha ha ha ~”
Lưu A Phương bước chân khựng một chút, coi như thấy gì, mặt treo nụ hướng phòng trong đến: “Anh Hai, năm mới lành.”
Trong giọng mang theo sự khẩn trương cùng thấp thỏm.
Lưu Quốc Hoa sửng sốt một chút, đầu thoáng qua Lưu Thiết La, lúc mới vội vàng tiến lên nhận đồ: “Đến thì đến , còn mang đồ tới nữa. Bố, mau nhà. Trời lạnh thế bố xuống đây gì, chúng con đang định lên thăm bố đây.”
Nói xong, Lưu Quốc Hoa còn đầu hô vợ: “Tuệ Tử, mau lên, em gái út đến , pha .”
Đoàn theo ở phía . Lưu đại tỷ ở góc phòng, chút ngượng ngùng cúi đầu. Cảm giác lưng khác bắt quả tang thật dễ chịu gì.
Kiều Hữu Tài rốt cuộc cũng theo Kiều Hữu Phúc bán hàng rong mấy tháng, ít nhiều cũng xử lý tình huống. Vừa cửa liền bắt đầu đưa bao lì xì: “Đây là con của Hai ? Tới, học hành cho giỏi nhé, dượng là dượng Ba.”
“Đây cũng là con Hai ? Hai đứa đứa nào lớn hơn?”
Ở nhà , hai đứa trẻ cũng sợ lạ, ngửa đầu nhận bao lì xì, lớn tiếng trả lời: “Con lớn hơn, con là , nó là em.”
Lưu Thiết La hai đứa cháu trai, hiền từ.
Kiều Hữu Tài đưa lì xì cho hai đứa trẻ, từ trong túi móc một vốc kẹo dỗ dành: “Tới, gọi cô Ba, gọi dượng Ba, dượng cho kẹo ăn nha.”
Không khí hiện trường lập tức náo nhiệt lên. Lưu nhị tỷ cùng Tuệ Tử (vợ Lưu Quốc Hoa) đều xúi con: “Mau gọi , gọi xong kẹo là của con đấy.”
Lưu Quốc Hoa ngược chút kinh ngạc vợ chồng Lưu A Phương. Mấy năm gặp, tính tình đổi lớn . Trước về nhà đẻ, đều là cúi đầu rụt cổ, chuyện cũng dám lớn tiếng, hiện tại cứ như đổi thành khác.
Nghĩ đến chị cả em út (chỉ A Phương) sĩ diện, Lưu Quốc Hoa bất động thanh sắc đ.á.n.h giá ba nhà họ Kiều một cái. Chị cả đúng là mắt như một, kém thật.
Kiều Hữu Tài dỗ xong hai đứa trẻ, đưa bao lì xì cho ba đứa trẻ khác, hai đứa là con của Lưu nhị tỷ, một đứa là con của Lưu đại tỷ.
Lưu đại tỷ thấy con trai út của cũng nhận , sắc mặt hòa hoãn ít.