Trong mắt chị cả Lưu ngập tràn bất mãn.
Nhà họ Lưu năm chị em, Lưu A Phương là út, cũng là bố thương nhất.
Còn bà là chị cả, sinh gánh vác trách nhiệm chăm sóc các em. Người , so sánh thì đau khổ, so sánh chỉ thấy oán hận.
So với mấy chị em khác trong nhà, Lưu A Phương đúng là nuông chiều từ bé.
nó cũng là đứa vô tích sự nhất.
"Chị cả, chị đừng nữa.", Lưu Quốc Binh ngắt lời.
Chị hai Lưu cũng : " đấy, chị em mãi mới gặp , bớt lời ."
Chị cả Lưu vẫn phục: "Sao ? sai ."
Lưu Thiết La ôm ngực: "Khụ khụ khụ... Tất cả câm miệng cho tao! Muốn cãi thì ngoài mà cãi."
Lưu Thiết La lên tiếng, đành im lặng.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Kiều Giang Tâm chỉ liếc dì cả một cái, gì.
Bởi vì cô cũng mang họ Kiều. Chuyện vốn là nhà họ Kiều sai, là nhà họ Kiều thất lễ. Hơn nữa, hôm nay họ đến đây là để nhận , thái độ thấp một chút.
Quan trọng hơn, chuyện , cô thấy nhất nên để Lưu A Phương và Kiều Hữu Tài tự giải quyết.
Sau qua với họ hàng là bố cô, chứ Kiều Giang Tâm thể ở bên họ cả đời.
Sang năm, khi cô lên thành phố ở, càng ít tiếp xúc với .
Chị hai Lưu thấy khí , vội khuấy động: "Ôi, đây là Giang Tâm ? Lớn thế , mấy năm gặp thành cô nương."
Kiều Giang Tâm vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, như hiểu sự căng thẳng của lớn, ngọt ngào chào hỏi: "Con chào dì Hai, con chào dì Cả, con chào dượng..."
Lý Phượng Muội cũng vội mời : "Mau , . Trời lạnh thế , đường xa, mau cho ấm."
" , thằng Đan Đan với con A Tĩnh về ?"
Đan Đan là con trai chị cả Lưu, A Tĩnh là con gái chị hai Lưu.
Chị hai Lưu : "Nó sang nhà Hai tìm thằng Tiểu Minh chơi , lát nữa qua ngay."
Sắc mặt chị cả Lưu cũng dịu : "Thằng Đan Đan đưa vợ nó về ngoại . Thằng Dũng Dũng đang ở nhà chú Tư."
"À, con A Hà ?" (A Hà là con dâu của Lý Phượng Muội).
Lý Phượng Muội : "Giống thằng Đan Đan, thằng Kiến nó đưa vợ về ngoại. Ăn trưa xong sẽ về. Em bảo chúng nó tối sang nhà chú Tư ăn cơm."
Lúc chị hai Lưu mới như sực nhớ , lấy trong giỏ một túi đưa cho Lý Phượng Muội.
Lý Phượng Muội nhận lấy: "Ôi giời, khách sáo quá."
Đó là túi kẹo cân mua ở cửa hàng mậu dịch. Thời buổi , Tết nhất thăm họ hàng, mang theo sáu lạng kẹo cân là sang lắm .
Nhà nào khá hơn thì mang theo miếng thịt khô.
Chị cả Lưu chỉ cái bàn ở cửa, định quà của để ở đó, thì Lưu A Phương : "Hữu Tài, đồ chúng mang về ?"
Kiều Giang Tâm ngầm kéo tay áo Lưu A Phương: "Mẹ, đừng vội."
Lưu A Phương hiểu ý con gái, sang vui vẻ với Lưu Thiết La: "Bố, con mang cho bố một hộp bánh óc chó. Cái dễ tiêu, già trẻ con đều ăn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-152-chi-em-mau-thuan.html.]
, chị dâu, con dâu chị cũng m.a.n.g t.h.a.i . Em là cô Ba mà còn gặp mặt. Em mang cho chị dâu một mảnh vải, chị xem may cho cháu bộ quần áo nhỏ."
Lưu A Phương gọi Kiều Hữu Tài lấy đồ.
Kiều Giang Tâm thầm thở dài. Mẹ cô ở nhà đẻ mất mặt quá nhiều, nên giờ quá nôn nóng.
Bên Lưu A Phương lôi kéo Lưu Thiết La và Lý Phượng Muội khoe quà, bên chị cả Lưu mặt sưng mày xỉa, chị hai Lưu thì , cũng hóng hớt xem.
"Chị dâu, đây là bộ kim chỉ, còn cúc áo với dây chun, lúc chị may quần áo cho cháu. À, cái móc chìa khóa cho cả..."
Lý Phượng Muội ngần ngại: "Tiểu Phương , về là về , mang nhiều đồ thế? Ngần thứ rẻ."
Chị cả Lưu yên tại bàn, nhúc nhích: "Bảo chịu về, hóa là kiếm tiền về đây khoe khoang. Phượng Muội, nó cho thì em cứ nhận , chẳng là nên thế ?
Trước cả nhà vì nó mà bực bao nhiêu. Mẹ mất mà cũng ngóc đầu lên . Chị em chúng , ai mà ?"
Chị ám chỉ chuyện nhà họ Kiều đến viếng đám tang , chỉ nhà đẻ khinh, mà cũng dị nghị các cô con gái bất hiếu, khiến bà cũng vạ lây.
Nụ mặt Lưu A Phương cứng đờ. Sự nhiệt tình lập tức nguội lạnh.
Lưu Thiết La sang quát chị cả: "Tao bảo chuyện đó nhắc nữa cơ mà?"
Chị cả Lưu hừ lạnh một tiếng, nữa.
"Tiểu Phương , cái chị . Hình như bán hàng rong mang về thôn bán .", chị hai Lưu vội xen , xoa dịu khí.
Kiều Giang Tâm chán quá, dậy cửa. Có ông ngoại ở đây, náo loạn .
Hơn nữa, những cảnh còn nhiều, bố cô sớm muộn gì cũng quen.
Lý Phượng Muội bộ kim chỉ sặc sỡ, chị hai Lưu , cũng hóng: " cũng . Nghe bảo họ đến tận cổng thôn bán, mấy bà thím Ba cũng mua đấy."
Lưu A Phương chút tự hào: "Vâng, bán hàng rong đấy ạ. Giờ chúng con đang nghề ."
Chị cả Lưu nãy giờ xen , cuối cùng cũng tìm cơ hội.
Bà liếc xéo Lưu A Phương, móc: "Bảo cái đồ vắt cổ chày nước chịu nhả , hóa là cái trò đầu cơ trục lợi."
Lưu A Phương lạnh mặt: "Chị cả, Tết nhất, chị thể chuyện tử tế ? Thấy em sống chị khó chịu đúng ?
, em đầu cơ trục lợi đấy, em kiếm tiền đấy, bản lĩnh chị cũng mà !
Với bây giờ mở cửa , chị lên phố nên thời thế ?
Mở mồm là chụp mũ em gái ruột, chị đúng là ác mồm ác miệng."
Chị cả Lưu đỏ mặt: "Mày..."
Lưu Thiết La gắt lên: "Làm gì đấy? Muốn thế thì đừng về nữa, tao nhức đầu quá."
Nói , ông sang chị cả: "Nó còn đang mang thai, mày là chị cả đấy."
Chị cả Lưu cứng cổ: "Thôi, con nữa là chứ gì. Dù từ nhỏ bố bênh nó. Nó gì cũng đúng, nó lúc nào cũng là đứa đáng thương nhất, vô tội nhất, thiên vị nhất. Chúng con ngoan ngoãn thì chẳng gì."
Nói xong, chị cả Lưu cũng yên nữa, dậy ngoài: " sang nhà chú Tư xem, lát ."
"Ấy, chị cả.", chị hai Lưu gọi với theo.
bà thèm để ý, nhanh.
Chị hai Lưu lúng túng: "Bố, Tiểu Phương, hai đừng để ý. Chị cả từ nhỏ đến lớn tính thế , bao nhiêu năm vẫn sửa ."