Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 151: Xin được tha thứ
Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:57:09
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Thiết La đ.á.n.h giá Kiều Giang Tâm. Lần gặp, nó mới 9 tuổi, gầy gò, đen nhẻm, thoắt cái thành một cô nương lớn.
"Giang Tâm lớn thế ?", giọng ông đầy phức tạp.
Kiều Giang Tâm cũng ông ngoại. Ông ngoại cao lớn ngày nào, giờ trông như thấp bé nhiều.
"Vâng ạ. Lần gặp ông là lúc đám tang bà ngoại, chớp mắt tám năm ."
Bên , Kiều Hữu Tài thấy Lưu Thiết La lay chuyển, mặc cho Lưu Quốc Binh kéo thế nào cũng chịu dậy.
Lưu A Phương thấy chồng , cũng ôm bụng run rẩy định quỳ xuống.
Đám vây xem xung quanh hét lên: "Ối giời, ông Lưu, thế . Bụng to thế sắp đẻ , trời thì lạnh, chuyện gì thì nhà mà ."
" đấy ông Lưu . Đều là con gái , gì là xong, cố chấp gì. Con bé Tiểu Phương đứa nhẫn tâm, chắc chắn nó nỗi khổ."
Lý Phượng Muội cũng hoảng, vội chạy đỡ Lưu A Phương: "Cô gì thế? Bụng mang chửa, nhỡ mệnh hệ gì, chúng gánh nổi?"
Đỡ Lưu A Phương xong, Lý Phượng Muội sang gọi Lưu Thiết La:
"Bố!"
Ý là: Bố xem , giờ thế nào?
Bao nhiêu năm nay, bà hiểu rõ, bố chồng và chồng ngoài miệng thì trách cô em chồng, nhưng thực vẫn thương cô lắm.
Quả nhiên, Lý Phượng Muội gọi "Bố", Lưu Thiết La nhíu mày vợ chồng Kiều Hữu Tài.
Kiều Giang Tâm nhân cơ hội thầm: "Ông ngoại, con m.a.n.g t.h.a.i vất vả lắm, khi cả đời cũng chỉ con với đứa bé thôi."
Lưu Thiết La thở dài: "Bụng to thế , đừng hành hạ tao nữa."
Liếc đám đông hóng chuyện xung quanh, Lưu Thiết La thêm: "Tết nhất, đừng ở cửa trò cho thiên hạ. Vào nhà ."
Lý Phượng Muội và Lưu Quốc Binh , lộ vẻ " ngay mà".
Lưu Thiết La xong, cũng chẳng thèm để ý đến đám đông, cũng vợ chồng Kiều Hữu Tài, nhà.
Kiều Giang Tâm lập tức giả ngốc, coi như hiểu khí căng thẳng giữa lớn:
"Ông ngoại, ông khỏe ? Lâu lắm gặp, ông nhớ con ..."
Lưu Thiết La cháu ngoại ríu rít, vẻ mặt lạnh lùng dần tan .
Mắt Lưu A Phương ánh lên niềm vui sướng tột độ. Bố bảo bà nhà?
Bà lầm chứ?
Dân làng xung quanh thấy Lưu A Phương vui sướng, liền trêu: "Tiểu Phương, bố em bảo em nhà kìa. Bao nhiêu năm, bố em cho em về, em cũng về thật ?"
" đấy, ông cụ lúc giận thôi. Lần về, giải thích cho rõ ràng, thì bố em coi như thương em vô ích."
Lưu A Phương rạng rỡ: "Hữu Tài, em lầm chứ? Bố... bố bảo em nhà?"
Kiều Hữu Tài Lưu Quốc Binh kéo, cũng dậy: "Hì hì, lầm , bố bảo chúng . Bố đuổi chúng nữa ."
Dân làng vây xem một câu, kẻ trêu một câu.
Lưu A Phương ôm bụng, chắp tay cảm ơn : "Cảm ơn , cảm ơn giúp em, cảm ơn nhiều lắm."
"Hữu Tài, nhanh lên, chia kẹo cho , quen cả."
Nói , Lưu A Phương tươi chào mấy gương mặt quen: "Chị Xuân Hoa, Nhị Muội, chú Gia Hào..."
Kiều Hữu Tài "Vâng" một tiếng, vội vàng bốc một vốc kẹo từ túi lưng bò, chia cho mỗi hai viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-151-xin-duoc-tha-thu.html.]
Nhất thời, bên ngoài rộ lên tiếng , khen ngợi.
Lưu Quốc Binh giúp Kiều Hữu Tài dắt bò buộc tạm trong chuồng lợn. Tết nhất, lợn bán, chuồng đang trống, dùng để buộc bò.
"Bò của nhà ?", Lưu Quốc Binh ngưỡng mộ vỗ m.ô.n.g con bò. "Nuôi thật, cày ruộng chắc khỏe lắm."
Bò là tài sản quý giá nhất của nhà nông. Cả thôn Xuyên Tiền của họ, thời tập thể cũng chỉ hai con bò.
Kiều Hữu Tài con bò: "Không của nhà em. Đây là của hàng xóm, chúng em mượn dùng."
Lưu Quốc Binh lộ vẻ hiểu.
Tuy nhà họ Kiều khá hơn nhà , nhưng cuộc sống của hai em Kiều Hữu Tài cũng chẳng dễ dàng gì.
Trong phòng, Lưu Thiết La để Kiều Giang Tâm đỡ xuống, lúc mới xụ mặt: "Vừa mày chúng mày riêng, là ý gì?"
Kiều Giang Tâm giả ngốc nữa: "Chính là ý ông thấy đấy ạ. Chúng con dọn khỏi nhà cũ, tự cất nhà riêng, tự sống ."
Lưu Quốc Binh lập tức hỏi: "Ra riêng thật ? Mụ già keo kiệt chịu tha cho các ?"
Lưu Thiết La cũng thắc mắc: "Hay là con cái nhà lớn , cần chúng mày nữa?"
Kiều Hữu Tài chỉ bên cạnh trừ.
Kiều Giang Tâm : "Ông ngoại, bà bụng thế, chịu thả bố con . Chúng con riêng cũng vất vả lắm đấy ạ."
Lưu Quốc Binh lập tức Lưu A Phương: "Mụ đàn bà độc ác đó lột của các một lớp da ?
Hai vợ chồng đuổi với hai bàn tay trắng chứ?
Chuyện lớn thế về một tiếng, chúng qua đó, cũng thể để bà bắt nạt quá..."
Nói đến đây, Lưu Quốc Binh như sực nhớ điều gì, nghẹn lời.
Lưu A Phương chợt hiểu , lập tức lấy tay che miệng, thút thít.
Lưu Quốc Binh nhíu mày em gái. Lý Phượng Muội thấy chồng hiệu, vội kéo Lưu A Phương xuống.
"Đừng nữa. Tết nhất đến nhà , vui .", Lý Phượng Muội đùa.
Tim Lưu A Phương giật thót, vội lấy tay áo lau nước mắt: "Xin... xin , ... cố ý."
Ngày Tết mà ở nhà khác là điều kiêng kỵ, nhiều cho là xui xẻo.
lúc , chị cả Lưu và chị hai Lưu dắt con cửa.
"Anh cả, chị dâu, bố! Chúc Tết, chúc Tết! Ha ha ha, khéo quá, em gặp chị cả giữa đường."
Giọng oang oang của chị hai Lưu đến cửa như thổi bay nóc nhà.
Lưu A Phương ôm bụng dậy: "Chị hai."
Những lời chúc của chị hai Lưu tắc nghẹn ở họng. Nhận đây là đứa em gái bao năm gặp, bà vui vẻ: "Tiểu Phương?"
Đang định bước tới, bà chợt khựng , đầu Lưu Thiết La.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Cảnh tượng năm xưa bố nổi giận đuổi hai vợ chồng Lưu A Phương vẫn còn rõ mồn một. Không đoạn tuyệt quan hệ ? Giờ lành ?
Chị cả Lưu và chồng cửa cũng Lưu Thiết La, như hỏi chuyện gì.
Lưu Thiết La im lặng một lúc : "Chúng nó riêng ."
Chị hai Lưu thấy bố lên tiếng, liền chạy tới nắm tay Lưu A Phương: "Ra riêng là . Tốt quá. Tự chủ, em coi như cũng hết khổ."
chị cả Lưu chẳng chút vui mừng nào khi thấy em gái. Bà lạnh lùng liếc Lưu A Phương:
"Có gì mà vui? Một đứa vô lương tâm. Mẹ từ nhỏ thương nó nhất, lúc mất đến cái lễ viếng cũng . Vậy mà còn vác mặt về ."