Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 145: Không phải đàn ông, chơi không nổi
Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:57:03
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bành Chí Hoa lạnh một tiếng: "Em chắc ?"
Lưu Hân Nghiên gật đầu: "Chắc chắn, em cùng đội với Cố."
"Được, cùng đội với đồng chí Kiều.", Bành Chí Hoa đến đối diện Kiều Giang Tâm, còn gọi cô mau xuống.
Kiều Giang Tâm ngượng ngùng: "Anh Bành, em rành lắm ."
Bành Chí Hoa bình thản: "Không , theo , bao thắng!"
Cố Vân Châu nãy giờ gì, chia bài thì cũng chia bài.
Động tác của chút lóng ngóng, chia bài chậm hơn ba còn .
"Nhanh lên Cố."
"Anh Cố, gì đấy?"
Bị giục vài , Lưu Hân Nghiên bắt đầu dự cảm lành.
Cô lo lắng hỏi: "Anh Cố, chia bài chậm thế?"
Cố Vân Châu mặt đổi sắc, giọng ôn hòa: "Anh rành lắm. Mấy lá bài là xếp cùng ?"
"Số càng lớn là bài càng lớn đúng ? Sao ngoài còn cả chữ cái nữa?"
Lưu Hân Nghiên kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Cô hồi hộp hỏi : "Anh Cố, đây từng chơi bao giờ ?"
Cố Vân Châu lắc đầu: "Chưa, em qua luật chơi cho ."
.......
Lưu Hân Nghiên choáng váng.
"A ha ha ha ha ~, cho cưng giành , ha ha, ngốc ?", Bành Chí Hoa cái vẻ mặt 'sống còn gì luyến tiếc' của cô, ha hả.
Cười xong, còn đắc ý khoe với Kiều Giang Tâm: "Đồng chí Kiều, cùng đội với là bao thắng mà."
Lưu Hân Nghiên máy móc đầu Bành Chí Hoa: "Anh ngay từ đầu ?"
Bành Chí Hoa gật đầu: "Ừ, vốn định cùng đội với Vân Châu, nhưng em tay nhanh như chớp, cướp mất. mà thêm thì thành giành với em."
Lưu Hân Nghiên sang Cố Vân Châu: "Anh Cố, thế ?"
Cố Vân Châu vô tội: "Em hỏi ."
Dù Lưu Hân Nghiên 'nước đến chân mới nhảy', vội vàng kéo Cố Vân Châu bổ túc luật chơi và kỹ xảo, nhưng hai ván đầu, hai vẫn t.h.ả.m bại.
Theo luật, trán Lưu Hân Nghiên và Cố Vân Châu đều vẽ một chữ 'Vương', má vẽ một 'Tám'.
Ván thứ ba, Cố Vân Châu cuối cùng cũng guồng, hai bên đ.á.n.h ngang sức ngang tài, nhưng cuối cùng Bành Chí Hoa và Kiều Giang Tâm vẫn thắng hiểm.
Lưu Hân Nghiên hừng hực ý chí chiến đấu: "Vẽ , vẽ ! Ván mấy thắng hiểm thôi. Ván , đến lượt bọn !"
Bành Chí Hoa một tay giữ mặt Lưu Hân Nghiên, chút thương hoa tiếc ngọc vẽ một 0 to đùng lên má trái cô, sang vẽ cho Cố Vân Châu.
"Rồi, đối xứng. Thua nữa là hết chỗ vẽ đấy."
Lưu Hân Nghiên tức giận: "Ai bảo vẽ to thế. Làm , em báo thù. Đợi em thắng, em vẽ cho cái còn to hơn!"
Kiều Giang Tâm mặt hai mà ngớt.
"Nào, !", Lưu Hân Nghiên xào bài, đập bộ bài xuống bàn, tay vung lên, một luồng 'khí thế vương bá' đột nhiên nổi lên.
Bành Chí Hoa buông bút, dậy vươn vai: "Ba chơi , mua ít đồ cho , về."
Nói xong, đợi ai phản ứng, đầu thẳng ngoài.
Lưu Hân Nghiên ngẩn bóng lưng Bành Chí Hoa, ba giây sang Cố Vân Châu, cũng đang ngơ ngác, và cô bùng nổ.
"Anh , , Bành Chí Hoa! Anh chơi nổi , chạy, a a a, đây cho ~"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-145-khong-phai-dan-ong-choi-khong-noi.html.]
Ngoài cửa, Bành Chí Hoa thấy tiếng gầm của Lưu Hân Nghiên, vội nhảy như báo cabin, nổ máy, nhấn ga.
Lúc Lưu Hân Nghiên đuổi , Bành Chí Hoa lái xe lướt qua mặt cô, còn thò đầu cửa sổ nhe răng ha hả.
"Hôm nay bận , hôm khác dịp chơi tiếp nhé."
Lưu Hân Nghiên giậm chân gào thét: "Bành Chí Hoa, là đồ đào binh! Anh thấy Cố chơi lên tay nên chạy đúng ?"
"Anh đàn ông hả, đừng để coi thường , sợ chứ gì, a a a a, đây ~"
Từ ngoài cửa , Lưu Hân Nghiên vẫn còn thở phì phò.
"Bành Chí Hoa quá đáng thật, em thèm chơi với nữa."
Cô giơ ba ngón tay mặt Kiều Giang Tâm: "Ba ván, mới ba ván mà chạy. Thà ngay từ đầu đừng chơi. Ba ván, ba ván đều là bọn em thua, em còn cơ hội báo thù..."
Kiều Giang Tâm gật đầu hùa theo: " , quá đáng thật. Mới ba ván. Lần em cũng chơi với nữa."
Lưu Hân Nghiên thấy dễ chịu hơn: "Giang Tâm, vẫn là em nhất. Thôi, chơi, ba chúng chơi."
Kiều Giang Tâm xòa: "Ra ngoài lâu quá, em về nhà xem ."
Lưu Hân Nghiên lưu luyến: "Vậy em nhanh nhé."
Kiều Giang Tâm chạy như bay: "Vâng, nhất định."
Vừa bước cửa nhà, cô tiếng Lưu A Phương ngập ngừng: "Hay là thôi ? Lúc ầm ĩ như thế, em thật còn mặt mũi nào mà ."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Kiều Giang Tâm vẻ mặt ủ dột của Lưu A Phương, khỏi hỏi: "Mẹ, thôi cái gì ạ?"
Kiều Có Tài thở dài: "Ai dà, ba đang bàn với con chuyện chúc Tết bên nhà ông ngoại con đây."
Kiều Giang Tâm lập tức hiểu tại Lưu A Phương khó xử.
Nhà đẻ của Lưu A Phương ở thôn Xuyên Tiền, phía tây trấn, cách thôn Cao Thạch mười bảy, mười tám dặm đường núi, một nơi 'khỉ ho cò gáy'.
Nhà họ Lưu điều kiện còn kém hơn nhà họ Kiều. Lúc Lưu A Phương gả cũng gần như cần tiền thách cưới. Nhà họ Lưu cảm thấy thôn Cao Thạch giàu hơn cái xó núi của họ, gần trấn hơn, mong con gái cuộc sống đỡ vất vả.
Mấy năm đầu Lưu A Phương gả , hai nhà vẫn còn qua .
Lâu dần, Lôi Hồng Hoa càng ngày càng ý kiến, cảm thấy bên nhà họ Lưu lễ nghĩa nhiều quá. Tết nhất lễ lạt, họ hàng cưới xin ma chay, đủ thứ.
Vừa mất việc, về cũng mang chút quà, thể tay . Dần dần, Lôi Hồng Hoa cho Lưu A Phương về nữa.
Lưu A Phương dù về cũng về tay , ăn no về, còn bù việc.
Lưu A Phương tính tình mềm mỏng, dám cãi Lôi Hồng Hoa.
Dần dà, bên nhà họ Lưu chắc cũng con gái khó xử, nên nhiều việc cũng báo cho bà .
Lần cuối cùng nhà họ Lưu sang, là Lưu đến thăm con gái sảy thai. Một bà cụ già lụ khụ, đội nắng, lặn lội đường xa mang đồ sang thăm con, Lôi Hồng Hoa những giữ ăn cơm mà còn châm chọc mỉa mai bà một trận.
Mẹ Lưu tức đau lòng cho cảnh ngộ của con gái.
Lúc đó Lưu A Phương tuổi cũng nhỏ, mãi con. Khó khăn lắm mới thai mà cũng giữ , cuộc sống còn gian nan hơn cả lúc ở nhà đẻ.
Bà cụ cảm thấy Lưu A Phương rơi cảnh là do lúc chọn đúng. Rõ ràng ở đại đội cũng thanh niên thật thà chăm , bà cứ gả con gái xa.
Bà lau nước mắt thất thần về, đường ngã xuống mương. Nếu nhà họ Lưu thấy trời tối mà bà về nên đổ tìm, lẽ Lưu qua khỏi.
Tuy nhà đưa về, nhưng Lưu cũng ngã bệnh, cộng thêm uất ức trong lòng, thiếu t.h.u.ố.c thiếu thang, sức khỏe càng ngày càng yếu, kéo dài một năm thì mất.
Trong một năm đó, Lưu nhớ thương đứa con gái , nhiều nhắn Lưu A Phương về, Lôi Hồng Hoa đều chặn .
Mãi đến khi Lưu qua đời, Lôi Hồng Hoa thấy giấu nữa mới cho Lưu A Phương. Hai vợ chồng lúc mới vội vã chạy về.
Chờ lo xong tang lễ, nhà họ Lưu lạnh nhạt thông báo với Lưu A Phương, hai nhà từ nay cắt đứt.
Sau đó, Lưu A Phương cũng mặt dày về một , nhưng ai thèm tiếp.
Hơn nữa, Lôi Hồng Hoa ngăn cản, công, một đồng, lương thực trong nhà đều do Lôi Hồng Hoa nắm giữ. Đủ thứ lý do dồn , khiến Lưu A Phương đến nay hơn tám năm về nhà.