Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 141: Đêm Ba Mươi Bỏ Trốn
Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:56:58
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Lạc câu khéo, như thể Cố Vân Châu kiếm chuyện, bắt Cố Biển Mây nhường nhịn em .
Cố Vân Châu cũng , chút kiên nhẫn cuối cùng cũng cạn, nay càng thêm bực bội.
"Mẹ, cái gì gọi là Cả nhường con?"
"Chuyện vốn dĩ là vợ chồng Cả sai."
"Con đang yên lầu xem pháo hoa, hai vợ chồng họ, một thì chạy tới nhăng cuội, hỏi con còn oán hận chị , cứ như chứng minh là con vẫn còn lưu luyến."
"Một thì lén lút rình rập, cứ như thể con trộm vợ ảnh ."
"Người , chạy tới xóc xỉa, bảo con rõ vị trí của ..."
Sắc mặt Cố Hồng Bân khó coi vô cùng, ông trừng mắt liếc Vương Lạc đang định mở miệng.
"Được , Vân Châu đúng. Chuyện vốn dĩ là vợ chồng Biển Mây sai, chúng nó xin Vân Châu là ."
Vương Lạc ngờ Cố Vân Châu khó chơi đến , vội vàng nháy mắt hiệu cho Cố Biển Mây.
Đây vốn dĩ là một chuyện nhạy cảm, trai cưới vợ cưới của em trai. Nếu cứ tiếp tục dây dưa chủ đề , cuối cùng chịu thiệt vẫn là vợ chồng Cố Biển Mây.
Chuyện nếu riêng với thì còn đỡ, đằng phơi bày ngoài, soi mói tuyệt đối là Cố Vân Châu.
Nếu để Cố Vân Châu vì chuyện mà rời khỏi Tế Châu đêm Ba mươi Tết, nhà họ Cố của họ e là sẽ thành trò cho cả khu tập thể.
Cố Biển Mây sực tỉnh, cũng hiểu đạo lý .
Hắn hít sâu một , cố nén cục tức trong lòng, với Cố Vân Châu: "Vân Châu, xin , là Cả ăn ."
Lưu Hân Duyệt nén sự bẽ mặt: "Vân Châu, chị dâu xin em, thật xin ."
Cố Hồng Bân sầm mặt sang đám thím Hai Cố đang hóng chuyện: "Nhà thím Hai, lắm ?"
Thím Hai Cố hì hì: "Đều là một nhà cả, còn sợ mất mặt ?"
"Cơ mà thằng Biển Mây giờ trông chín chắn phết, ngờ... Chậc chậc chậc..."
Thím Hai Cố bỏ một câu đầy ẩn ý dắt con bỏ .
Cố Vân Châu chẳng thèm để ý đến ai, đầu nhà.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Vương Lạc đứa con trai lướt qua một biểu cảm, bà định gì đó, nhưng Cố Vân Châu đến một cái liếc mắt cũng cho bà.
"Hồng Bân, ông xem nó kìa!"
Cố Hồng Bân sầm mặt, thèm đáp.
Vương Lạc tức đầy một bụng mà chỗ xả, nỡ trút giận lên con trai cưng, đành sang Lưu Hân Duyệt với giọng đay nghiến.
"Hân Duyệt, cái chuyện chừng mực như hôm nay, mong sẽ xảy nữa!"
Lưu Hân Duyệt mặt trắng bệch: "Mẹ, con ạ."
Cố Biển Mây hừ lạnh một tiếng, thèm vợ , đầu nhà.
Lưu Hân Duyệt đuổi theo chồng: "Biển Mây, đợi em với ~"
Cố Vân Châu về phòng , thu dọn đồ đạc, ngoài tìm Bành Chí Hoa.
Đêm Ba mươi Tết, khu tập thể náo nhiệt. Nhiều ăn cơm tất niên xong liền dắt con sân đốt pháo hoa, pháo tép.
Chưa đến nhà Bành Chí Hoa, Cố Vân Châu gặp Lưu Hân Nghiên.
Trong cơn gió lạnh, cô một ghế gỗ lim ở nhà hóng gió, đang suy nghĩ gì.
"Sao em ở đây?", Cố Vân Châu lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-141-dem-ba-muoi-bo-tron.html.]
Vài giây Lưu Hân Nghiên mới hồn, cô chậm rãi ngẩng đầu Cố Vân Châu, cố nặn một nụ .
"Anh Cố, đây?"
Cố Vân Châu trả lời, ngược hỏi: "Âu Dương ?"
Lưu Hân Nghiên khẽ: "Bệnh viện việc, ăn cơm xong là bệnh viện ."
Cố Vân Châu cần hỏi nhiều: "Anh tìm Chí Hoa lái xe đưa về thôn Cao Thạch, em ?"
Lưu Hân Nghiên vội vàng bật dậy, giọng kiên định: "Em ."
Bành Chí Hoa Cố Vân Châu về thôn Cao Thạch cũng hỏi nhiều, ăn cơm xong liền bừa với nhà là tìm bạn chơi, lái xe .
Cố Vân Châu xách cái túi từ lầu xuống.
Vương Lạc biến sắc: "Vân Châu, con đấy?"
Cố Vân Châu ngoảnh đầu : "Không khí hậu ở quê hợp với con , con về quê đây."
Cố Hồng Bân đuổi theo: "Vân Châu, đây lúc để tức giận. Ngày cả nhà đoàn tụ, con , chúng thế nào?"
"Cho dù vợ chồng Biển Mây gì , chẳng chúng nó xin con ?"
Cố Vân Châu đầu: "Ba mươi Tết, con ăn một món ăn con thích."
Nói xong, thẳng, ngoảnh đầu .
Cố Hồng Bân tức đến nỗi vớ lấy tách bàn ném mạnh xuống đất: "Thằng khốn, nó biến thành thế ?"
Cố Vân Châu thấy tiếng gầm giận dữ lưng.
Nếu là đây, chỉ cần Cố Hồng Bân và Vương Lạc nhíu mày, đều cẩn thận tự vấn, xem sai ở .
bây giờ, còn quan tâm nữa.
Tuy quan tâm, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn chút khó chịu.
Vì , khi gặp trong khu tập thể hỏi xách túi , liền kể hết sự thật.
Kiều Giang Tâm đây với , 'chuyện trong nhà nhất định đồn ngoài', nếu thì ai ấm ức.
"Chị dâu nghi ngờ vẫn nhớ thương chị , Cả trong lòng cũng thoải mái, xóc xỉa . Ngày vui ngày , ảnh hưởng khí gia đình, nên quyết định về quê dưỡng bệnh."
Một bà thím dắt con chơi, mặt lộ vẻ thương cảm, giọng đầy bất bình Cố Vân Châu.
"Vân Châu , tối mịt thế mà ? Ba con , họ thế nào?"
"Thằng Biển Mây từ nhỏ hiếu thắng, chuyện gì cũng hơn thua với con, còn cái cô Hân Duyệt ... Ai...."
"Người lớn thì thiên vị, nhỏ thì mặt mà bắt nạt."
Giọng Cố Vân Châu vẫn ôn hòa, như thể đang kể chuyện nhà khác: "Mẹ gì, bà khí hậu ở quê hợp với ~"
Sắc mặt bà thím càng khó coi: "Cái cô Vương Lạc cũng hồ đồ thật, đều là con đẻ , lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt, cho dù thịt mu bàn tay dày bằng lòng bàn tay, thì cũng là một miếng thịt từ rớt xuống mà."
Một bà thím khác hỏi: "Cháu ơi, cháu ăn gì ? Đêm Ba mươi Tết, còn tối mịt, thì cũng chờ mai hãy , thể con mới đỡ hơn..."
Giọng Cố Vân Châu chút mất mát: "Từ nhỏ đến lớn, mỗi về con đều ăn theo món Cả thích. Bây giờ con thế , cũng còn sống bao lâu, con ấm ức ăn những món thích nữa."
"Cái gì? Trước đây mỗi con về, Vương Lạc đều món nào con thích ăn ? Tết nhất cũng ?", bà thím già cao giọng.
Cố Vân Châu khẽ 'ừ' một tiếng: "Chắc bà con thích ăn gì , mỗi đều bắt con ăn theo Cả. Trước đây con luôn bà vui, bây giờ, con nông nỗi , cũng ấm ức nữa."
Cố Vân Châu khỏi, tin đồn trong khu tập thể lập tức lan , càng lúc càng nghiêm trọng, lôi cả ông cụ Cố .
Những chuyện nhà họ Cố vất vả lắm mới ém xuống , nay đào lên bàn tán xôn xao.