Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 128: Vì tình yêu mà hạ dược
Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:52:56
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trì Tố Trân giơ cái bánh bao thịt, vì quá khẩn trương, ngón tay cô bóp lõm cả cái bánh bao mềm mại. Trần Văn Đức trong lòng ngọt như mật. Tố Trân như thế , là con mụ nhà quê thất học Kiều Giang Tâm thể so sánh.
Hắn đẩy tay Trì Tố Trân trở về: “Em ăn , đói.” Trì Tố Trân đẩy về phía : “Em cố ý mua cho mà.” Ngữ khí mang theo sự hờn dỗi.
Trần Văn Đức gần như say đắm: “Vậy chúng cùng ăn nhé?” Trì Tố Trân c.ắ.n răng: “Được, chúng cùng ăn. Anh một miếng, em một miếng.” Cô đầu c.ắ.n một miếng, đưa cái bánh bao cho Trần Văn Đức.
Trần Văn Đức vết c.ắ.n bánh bao, ngẩng đầu Trì Tố Trân. Trì Tố Trân cũng theo ánh mắt , thấy vết c.ắ.n của , mặt lập tức đỏ bừng. Trần Văn Đức cảm thấy Trì Tố Trân lúc vô cùng thẳng thắn đáng yêu, cúi đầu c.ắ.n một miếng ngay đúng vị trí cô cắn.
Không khí ái lan tràn, cả hai đều mặt đỏ tim đập, mày đưa mắt liếc. Hai đều chìm đắm trong bầu khí ngọt ngào , thậm chí bỏ qua cả vị đắng nhẹ trong nhân bánh bao.
Trì Tố Trân vẫn chừng mực. Thuốc kích dục, cô dám bỏ quá nhiều, sợ hại cho cơ thể. Người chắc chắn thể so với động vật, huống chi một trong hai là cô . Nếu t.h.u.ố.c quá nặng, Trần Văn Đức mất kiểm soát, chịu khổ vẫn là cô . Vì thế, gói t.h.u.ố.c bột nhỏ đó, cô chỉ dùng một phần ba. Cô cảm thấy một phần ba là quá đủ, nhưng bây giờ một phần ba chia cho hai . Cô chút lo lắng, liều lượng t.h.u.ố.c đủ .
“Văn Đức, bánh bao ngon ?” Cô chằm chằm mặt Trần Văn Đức, xem đối phương biểu hiện gì thoải mái .
Trần Văn Đức khóe môi treo nụ , ánh mắt chằm chằm Trì Tố Trân, hô hấp dần trở nên nặng nề: “Là em tự tay đút, đừng là bánh bao thịt, cho dù là t.h.u.ố.c độc, cũng ngon.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Trì Tố Trân cũng cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên. Cô kéo kéo cái khăn quàng cổ, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Trần Văn Đức, mất tự nhiên : “Có nước ? Em thấy khát.”
“Có.” Trần Văn Đức lên rót nước cho Trì Tố Trân. Thư phòng của đặt riêng một cái phích nước, chính là để uống nước cho tiện, ảnh hưởng đến sáng tác. “Sao thấy ngột ngạt nhỉ?” Hắn cởi cúc áo cổ.
Trì Tố Trân uống nước xong, vẫn thể đè nén cơn khô nóng. Khó chịu đến nỗi cô kéo khăn quàng cổ xuống. Trong lòng cô hiểu rõ, đây là d.ư.ợ.c hiệu bắt đầu phát tác.
Trần Văn Đức vốn dĩ nóng lên, ánh mắt vô tình lướt qua cái cổ trắng ngần lộ của Trì Tố Trân, lập tức thể dời mắt . Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy thở của cũng mang theo lửa, ánh mắt di chuyển từ cổ Trì Tố Trân lên . Cái cằm xinh , đôi môi hồng phấn, cái mũi nhỏ nhắn tú khí, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt ngấn nước...
“Tố Trân, em thật.” Hắn nhịn lên, về phía Trì Tố Trân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-128-vi-tinh-yeu-ma-ha-duoc.html.]
Trì Tố Trân vẫn cố gắng duy trì một tia lý trí. Thời tiết đóng băng thế , mà cùng Văn Đức ở trong thư phòng... Ngày mai cả hai đều bệnh viện. “Văn Đức... Quen lâu như ... Em đều ... xem qua phòng của ... Đưa em... đến phòng ... xem ?”
“Được, em cái gì, đều theo ý em...” Trần Văn Đức cảm thấy Trì Tố Trân hôm nay đến chói mắt. Hắn hận thể ôm đối phương lòng, cọ cọ, hôn hôn... Không, là chính nhân quân tử, thể suy nghĩ . Nói đúng hơn là, moi cả trái tim cho đối phương xem, để đối phương hiểu rõ, thích cô đến nhường nào.
Hai phòng. Trì Tố Trân theo bản năng lên giường của Trần Văn Đức. Lý trí của cô bắt đầu hỗn loạn. “Nóng quá, Văn Đức ơi ~” Trần Văn Đức giọng khàn khàn: “Phải ... Anh cũng thấy nóng...” “Tố Trân, em, em quá. Anh thể ôm em một cái ?”
“Văn Đức, em thật sự thích . Vì , em cái gì cũng nguyện ý. Anh ngàn vạn đừng phụ lòng em.” “Sẽ , sẽ . Anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc, bảo đảm.”
Rất nhanh, tiếng chuyện trong phòng tiếng thở dốc dồn dập che lấp...
Kiều Giang Tâm cũng , Trì Tố Trân vì mấy câu đầy ẩn ý của , chạy đến nhà họ Trần hạ d.ư.ợ.c Trần Văn Đức. cho dù , Kiều Giang Tâm cũng sẽ cảm thấy kỳ quái. Dù đời , lúc và Trần Văn Đức còn ly hôn, đối phương đòi dọn nhà ở. Trì Tố Trân nhiều sách như , trong lòng chắc chắn hiểu rõ là , nhưng cô vẫn . Cô cảm thấy cô và Trần Văn Đức mới là trời sinh một cặp, bọn họ là chân ái. Việc họ mấy chục năm qua mỗi một ngả, đều là do Kiều Giang Tâm chen giữa. Đời , nếu cô thể ở bên Trần Văn Đức, cảm nhận một chút cuộc sống mà lúc trải qua khi gả nhà họ Trần, Kiều Giang Tâm sẽ thật lòng, thật , từ tận đáy lòng mà chúc phúc cho cô .
Nhà cũ họ Kiều. Kiều Kiến Quốc ôm cánh tay, co ro cổ chạy từ bên ngoài về. Vừa cửa liền la lên: “Mẹ, hôm nay ăn gì? Đói c.h.ế.t .” Lôi Hồng Hoa mặt lạnh tanh trong phòng nhúc nhích. Mũi bà đỏ hoe, cổ là vết cạo gió, đen tím. Kiều Kiến Quốc như mắt, tiếp tục hỏi: “Mẹ, vẫn nấu cơm đấy chứ? Giờ là giờ nào ?” “Khụ khụ khụ khụ khụ khụ ~” Đáp là một tràng ho khan kịch liệt của Lôi Hồng Hoa.
Kiều Cửu Vượng và Kiều Kiến Hoa mỗi gánh một gánh củi từ ngoài cửa . Trước đây củi lửa trong nhà đều là việc của em Kiều Hữu Phúc. Bây giờ dọn riêng hai ba tháng, củi tích trữ trong nhà dùng gần hết. Mắt thấy sắp Tết đến nơi mà củi đốt, hai cha con đành đội trời giá rét lên núi kiếm củi. Đem củi xếp gọn trong sân, Kiều Kiến Hoa xách mớ lá thông cố ý gom về để nhóm lửa bếp. Vào phòng bếp, thấy nồi lạnh bếp tanh, sững một chút.
lúc , nhà chính truyền đến tiếng la của Kiều Kiến Quốc. “Mẹ bảo con nấu á? Con nấu cơm quái ? Con đến cám lợn còn nấu. Con mà nấu , dám ăn ? Với , đây vẫn luôn , phòng bếp là địa bàn của phụ nữ ? Con là một thằng đàn ông, con mà việc của phụ nữ, con còn tiền đồ gì nữa?”
Tiếng la của Kiều Kiến Quốc, hòa cùng tiếng ho của Lôi Hồng Hoa, Kiều Kiến Hoa trong lòng phiền chịu nổi. Về nhà mấy ngày, mà ngày nào trong nhà cũng gà bay ch.ó sủa. Trước đây ở Lý Gia Mương, dù cũng là ở rể, gì cũng lành, việc gì cũng nhận . Về nhà, cũng khá hơn Lý Gia Mương là mấy, cả ngày ầm ĩ c.h.ế.t.
“Chị dâu ba ? Mẹ bệnh, chị dâu ba cũng bệnh ? Bảo chị nấu cơm . Trước đây chị dâu hai ở cữ còn nấu cơm cho chúng ăn, chị là quý giá!”
“Chị dâu ba! Chị dâu ba! Chị ở trong phòng ấp trứng đấy ? Sao thế? Nhà họ Kiều chúng xứng ăn cơm quý giá chị nấu ? Đồ bất hiếu! Chị về dâu để gì? Đã kết hôn mà ngay cả chồng cũng hầu hạ ? Con dâu nhà về nhà chồng, ngày hôm tiếp quản việc bếp núc. Chị về đây hơn hai năm . Nhà ai mà chẳng con, đàn bà nhà ai mà chẳng đẻ. Chị mù ? Không thấy bệnh thành cái dạng ?”
Kiều Kiến Quốc nhớ những lời Lôi Hồng Hoa đây mắng Lưu A Phương, sang phòng phía Tây rống lên một tràng.