Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 123: Thông báo di dời

Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:52:51
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm nay mùa đông, trời chỉ rét mà còn mưa nhiều. Lạnh cả một đêm, nước mưa đọng đường dễ đóng băng.

 

Nhà họ Kiều, Tần Tuyết và Lưu A Phương giường đất may vá quần áo và vỏ chăn.

 

“Ai ~, mưa hoặc là mưa to luôn, mưa cho xong . Cứ mưa lớn nhỏ, rả rích hai ngày , mà ý định tạnh.” Tần Tuyết cửa sổ, mặt mày ủ dột.

 

Lưu A Phương cũng hùa theo: “ , ba ngày nay bán hàng , mất bao nhiêu tiền.”

 

Tần Tuyết gật đầu: “Nếu trời mưa, mấy ngày nay chúng chịu khó xa một chút, chừng tiền tiêu , kiếm .”

 

Hai chị em dâu mặt mày sầu não, em Kiều Hữu Phúc cũng ngoài trời mà rầu rĩ. “Cho dù mưa tạnh, thì cũng đến lúc ở nhà tránh rét . Rất nhiều đều ru rú trong nhà ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán.”

 

, cố tình rơi mùa đông chứ. Cứ thế mấy tháng liền. Nếu là mùa hè, ban ngày thời gian dài, chứ mùa đông , sáng sớm 8 giờ trời mới sáng hẳn, chiều 6 giờ tối mịt.”

 

Cả nhà họ Kiều ủ rũ, nhưng hề ảnh hưởng đến Kiều Giang Tâm.

 

Mấy ngày trời mưa , nhân lúc rảnh rỗi, Kiều Giang Tâm dẫn theo kẻ ham ăn Lưu Hân Nghiên, đang nghiên cứu mỹ thực.

 

Vẫn là món bánh bao hấp nóng hổi, nhưng là nhân bí truyền của tổ tiên, mà là bánh bao nhân nước (soup dumpling).

 

Kiều Giang Tâm đem nước dùng điều chế, đặt ở ngoài trời cho đông , đó đem nước dùng đông cứng trộn chung với nhân chuẩn , gói trong bánh bao.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Bánh bao hấp chín, bưng cái bánh bao nóng hổi, c.ắ.n một miếng, Lưu Hân Nghiên cảm thấy linh hồn như bay lên theo làn nước dùng đậm đà của bánh bao. Cái vị đó, thuần, thơm, đậm đà, thật sự.

 

Ngày thường ríu rít như chim, Lưu Hân Nghiên lúc một câu cũng , liên tiếp nhét hai cái bánh bao lớn miệng.

 

Ngay cả ông Trình cũng ăn đến hai má phồng lên, nước dùng trong bánh bao chảy xuống lòng bàn tay, nhanh liền đông thành một lớp mỡ, mềm làn da thô ráp nứt nẻ của ông.

 

Cố Vân Châu cũng ăn hết cái đến cái khác, cái nữa. “Đồng chí Kiều, tay nghề của cô, mở tiệm cơm, chắc chắn kiếm tiền.” Cố Vân Châu miệng còn đang ngậm bánh bao cũng nhịn mà khen.

 

Lưu Hân Nghiên nuốt xong thức ăn trong miệng, lúc mới : “Giang Tâm, cô mở tiệm cơm gì chứ. Cô theo về Tế Châu , giới thiệu cô đầu bếp riêng cho thủ trưởng đau dày, mấy năm, trực tiếp cho cô công lao hạng ba, chuyển ngành. Còn tiền đồ hơn cô mở tiệm cơm nhiều.”

 

Kiều Giang Tâm cần hỏi, chỉ cần bộ dạng ăn ngấu nghiến của , là món bánh bao sẽ bán chạy đến mức nào. Đây chính là phiên bản nâng cấp của món bánh bao nhân nước chính tông nhất ở đời , hương vị còn thuần hậu hơn gấp mấy . Trước đây vì để học bí phương , Kiều Giang Tâm thể trả một cái giá nhỏ.

 

chịu nổi sự gò bó. Cô bảo hầu hạ một , bất kể là thủ trưởng , đều .”

 

Đời nàng hầu hạ đủ , xoay quanh khác nữa. Nàng tự mở tiệm cơm. Dựa tay nghề của nàng, lo khách. Nàng bán dịch vụ, nàng bán tay nghề. Thích thì mua, mua thì thôi. Nàng mà vui, đưa tiền, nàng cũng bán.

 

“Đến đây, đến đây, thử món canh thịt dê . Đây là hầm suốt bốn tiếng đồng hồ đó. Thời tiết , là món giữ ấm cơ thể tuyệt hảo.” Kiều Giang Tâm múc cho ba nhà ông Trình, mỗi một bát canh.

 

Ông Trình cúi đầu , trong bát sứ thô cỡ lớn, một miếng thịt dê to, còn thèm cắt nhỏ, cũng chỉ một miếng đó, còn là canh. Ngửi mùi thơm, ông dùng đũa gắp miếng thịt dê lên, c.ắ.n một miếng, thơm, mềm, mượt, một cảm giác khoan khoái, còn kịp nhai, nuốt mất.

 

Ông Trình chép chép miệng. Mình nuốt cái gì xuống ? Cúi đầu , trong bát canh thịt dê chỉ còn nước canh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-123-thong-bao-di-doi.html.]

 

Trong phút chốc, ông Trình như trở về tuổi hai mươi, thoăn thoắt bật dậy khỏi ghế, chạy về phía nồi canh.

 

Lưu Hân Nghiên còn nhanh hơn. Như một con báo, cô từ phía ông Trình nhảy , ngay khoảnh khắc ông Trình nhấc nắp nồi canh lên, một tay cô đè chặt lấy nắp nồi!

 

Còn đợi Lưu Hân Nghiên kịp vui mừng, cả cái nồi bay lên, biến mất khỏi tầm mắt hai .

 

Hai đồng thời đầu, liền thấy Cố Vân Châu xách nồi chạy về phía bàn. Lúc , còn bộ dạng của một bệnh nhân.

 

“Anh Cố đại ca, ăn mảnh!”, Lưu Hân Nghiên la lên.

 

Ông Trình cũng vội vàng chạy về phía Cố Vân Châu: “Thằng nhóc thối, kính lão đắc thọ ?”

 

Cố Vân Châu mở nắp nồi, múc canh và thịt dê bát của , còn quên dùng ánh mắt áp chế Lưu Hân Nghiên. “Y tá Lưu, là một y tá của bệnh viện quân y, cô đây là giành đồ ăn với một bệnh nhân như ?”

 

Lưu Hân Nghiên nghẹn họng, mắt trừng lớn, như : “Hay lắm, bao nhiêu năm nay lầm , hóa như , Cố đại ca!”

 

Kiều Giang Tâm để ý đến ba trẻ con , bưng bát canh, từng ngụm từng ngụm uống canh thịt dê.

 

Món canh thịt dê , là món mà Trần Trí đời thích nhất. Vì để Trần Trí thể uống ngụm canh , nàng sáng tinh mơ đổi hai chuyến xe buýt, mua thịt dê mổ còn tươi, đó mang về ướp một tiếng, hầm canh bốn tiếng.

 

Trần Trí chỉ ngụm canh ngon, căn bản để bát canh lên bàn, Kiều Giang Tâm rốt cuộc tốn bao nhiêu tâm tư.

 

Đảo mắt đến tháng Chạp.

 

Thông báo di dời của bệnh viện Nhân dân và bệnh viện Y học cổ truyền cuối cùng cũng đưa .

 

Toàn bộ khu Bắc thành đều náo nhiệt lên. Cái nhà xưởng bỏ hoang nhiều năm bỗng nhiều đến. Trong thời gian ngắn, cỏ dại, cành cây khô héo ở cửa đều dọn dẹp sạch sẽ. Cái ổ khóa xích rỉ sét loang lổ cổng lớn nhà xưởng tháo xuống. Xe tải, xe ba gác, xe đạp .

 

Thậm chí buổi tối, bên trong nhà xưởng còn đèn đuốc sáng trưng. Mọi đều , đây là đang tăng ca thêm giờ để đẩy nhanh tiến độ.

 

Kiều Giang Tâm lên thành phố. Bà Lý kéo Kiều Giang Tâm : “Tiểu Kiều, mấy tốp đến hỏi, nhà cháu bán , cho thuê ?”

 

“Giá cả thậm chí lên đến con .” Bà Lý thần bí giơ hai ngón tay lên.

 

Kiều Giang Tâm hỏi: “200?”

 

Bà Lý lắc đầu: “Nếu bán, trả 2600. Nếu cháu chịu cho thuê, trả 20 đồng một tháng. Ui cha ơi, 20 đồng đó! Thế chẳng khác nào ở nhà cũng nuôi. Một năm là 240 đồng, ăn hết. Chẳng gì, một năm cũng để dành ít.”

 

Kiều Giang Tâm trợn trắng mắt: “Cháu còn tưởng một tháng 200. Một tháng 20 đồng, cũng xem đây là khu gì.”

 

Bà Lý căn nhà bên cạnh, trong lòng chua lè. Muốn sớm bệnh viện Nhân dân huyện với bệnh viện Y học cổ truyền đều dọn về đây, thì đến lượt Kiều Giang Tâm. Bà vay nặng lãi cũng mua bằng . Ông chú họ hàng của Lý Thủy Tú lúc , bây giờ đùi cũng vỗ sưng lên...

 

 

Loading...