Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 118: Đại mua sắm

Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:52:46
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Giang Tâm và Tần Tuyết theo chủ nhiệm Đàm kho xem vải.

 

Chủ nhiệm Đàm chỉ mấy cây vải kệ hàng cho hai xem.

 

Một cây màu bùn sẫm, trong đó ít chỗ vì nhuộm màu đều, giống như trẻ con tè lên mà phơi khô.

 

Hai cây là vải hoa văn lớn, hoa mẫu đơn và hoa gì đó , đều là những đóa hoa to. Một cây thì bên cạnh một mảng hoa văn in lặp , lem nhem. Cây còn thì vài chỗ nhuộm hoa, trống trơn.

 

Còn một cây vải bông trơn màu xám tro và một cây vải kẻ sọc caro kinh điển, đều những nhất định.

 

Tần Tuyết kéo Kiều Giang Tâm thì thầm: “Giang Tâm, cây màu bùn sẫm thể may quần áo cho ba con với bác cả, chỗ nào vấn đề thì chúng cắt may ga trải giường. Màu xám với màu sọc caro cũng , nhiều.”

 

Nói , ánh mắt bà gắt gao chằm chằm hai cây vải hoa, phụ nữ nào là yêu cái . “Vải hoa , nếu may áo khoác, chắc chắn sẽ .”

 

Một cây vải 20 mét, đây là loại vải thông thường nhất, giá mỗi mét 1,2 đồng, một cây là 24 đồng. Cho dù tính là hàng giảm 50% nữa, một cây vải cũng 12 đồng.

 

Kiều Giang Tâm tính toán giá cả, vô cùng lợi.

 

Nhà chỉ cần may quần áo mùa đông mà còn thiếu ga trải giường, vỏ chăn. Nhà đông . May vỏ chăn là tốn vải nhất, một cái vỏ chăn hai mặt, ít nhất cần 5 mét vải gấp đôi, nếu tính cả ga trải giường, riêng tiền ga trải giường vỏ chăn trong nhà cũng ngốn hết một cây...

 

Áo khoác may, áo lót bên trong cũng may, mấy cái cũ rách nát thể nổi. Cho nên cây vải bông trơn nhất định lấy, dùng để may áo lót. Màu cho ba và bác cả, màu bùn sẫm là thích hợp, cái cũng nhất định lấy. Vải hoa cũng , sọc caro thể may áo khoác mỏng mặc mùa xuân thu...

 

Dứt khoát lấy hết.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

“Bác dâu, bác với ba con đều chia hơn một trăm đồng tiền lãi. Vải một cây mới 12 đồng, năm cây cũng mới 60 đồng. Tuy là hàng , nhưng giá rẻ.

 

Loại quan hệ thì dễ gì mua . Nếu thích, chúng lấy hết về. Mình dùng hết, còn thể bán cho khác. Mắt thấy sắp Tết , cho dù nhuộm màu chút vấn đề, thì đó cũng là vải mới, chắc chắn lo bán ế.”

 

Tần Tuyết cũng đang ý , hai lập tức thống nhất, ôm hết .

 

Vải vóc giải quyết xong, hai hỏi về bông.

 

Chủ nhiệm Đàm thấy hai trả tiền nhanh gọn, tâm trạng cũng lên ít. Năm cây vải bán , trừ phần đăng ký sổ sách tài chính, bản cũng kiếm ít.

 

“Chỗ chúng nhập ít bông mới. Nếu các cô , giá cả tính theo thị trường, cái thì hàng . mấy năm nay bông cũng còn hút hàng như nữa, các cô mua nhiều một chút cũng .”

 

Mấy năm khi khoán sản phẩm đến hộ, sản lượng lương thực và cây trồng cũng tăng lên. Mà bông thể dùng để dệt vải may mặc trong gia đình, thể bán ngoài kiếm tiền, cho nên ở phía Bắc đang đẩy mạnh trồng trọt. Mấy năm nay, việc trồng bông ở bên đó trở thành nhiệm vụ, mỗi gia đình đều trồng, mỗi nhà đều nộp lên một lượng bông nhất định, giống như các nơi khác nộp lương thực.

 

Chủ nhiệm Đàm qua tình hình đại khái: “Không bao lâu nữa, nhà nào cũng thể mua bông thôi.”

 

Kiều Giang Tâm và Tần Tuyết thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên niềm vui: “Vậy thì quá. vẫn phiền chủ nhiệm Đàm, ở trấn của bọn cháu bây giờ vẫn bông mới .”

 

Chủ nhiệm Đàm : “Chỗ chúng cũng mới nhận về, chắc là còn phân phối xuống .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-118-dai-mua-sam.html.]

Kiều Giang Tâm và Tần Tuyết theo chủ nhiệm Đàm cân bông. Cứ cho là giá cả công bằng, vẫn là 4 đồng một cân.

 

Hai tính toán, quần áo chăn mền cho cả nhà, riêng chăn bông đ.á.n.h bốn cái, tính áo khoác. Tính toán giá cả, tim Tần Tuyết như rỉ máu.

 

“Giang Tâm, trong nhà còn hai cái cũ, thể dùng để đệm lót, bên trong ruột moi phơi phơi là còn dùng .”

 

Kiều Giang Tâm còn dồn tiền cho cái sân lớn bên , chắc chắn sẽ bỏ tiền . Cho nên, tính toán tiền còn , Tần Tuyết c.ắ.n răng, mua 35 cân.

 

Lúc khiêng đồ cửa, Tần Tuyết cả đều hoang mang.

 

Vào đầy một tiếng đồng hồ, bà tiêu hết 200 đồng. Không, chính xác là 220, còn đắt hơn cả bản bà.

 

“Tiền đúng là đáng tiền mà. 200 đồng thể cưới một cô vợ . Ta đây một chuyến, tiêu hết cả giá trị con .” Tần Tuyết ngữ khí cũng uể oải ít.

 

Kiều Giang Tâm an ủi: “Bác dâu, cũng thể như . Áo khoác vỏ chăn may , thể dùng nhiều năm mà, đúng ? Nếu , chừng thể dùng đến già. Với , năm cây vải , chúng dùng hết, đến lúc đó bán một ít, chẳng cũng thu hồi vốn .”

 

Anh em Kiều Hữu Phúc thấy Kiều Giang Tâm và Tần Tuyết kéo hai cái bao tải lớn , vội vàng tiến lên đón. “Mua gì , nhiều thế?”

 

Tần Tuyết ngẩng đầu: “Vải vóc với bông.”

 

Kiều Hữu Phúc trợn mắt há hốc mồm: “Này, nhiều thế , đều là vải với bông ?”

 

Kiều Hữu Tài lắp bắp: “Cái , cái hết bao nhiêu tiền ?”

 

Tần Tuyết lộ một nụ đầy ẩn ý. Tiền là của chung, thể để một bà đau lòng. “220, tiêu hết 220 đồng. Tiền lãi chia đợt , bay sạch .”

 

Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài trợn tròn mắt.

 

Tần Tuyết thấy thoải mái hẳn, biểu cảm của hai , ha ha bật . “Đau lòng chứ, ha ha ha, cũng đau lòng. bây giờ hai chia sẻ một chút, thấy hình như cũng khó chịu lắm.”

 

Kiều Giang Tâm cũng bật theo: “Ha ha, tiền kiếm về chẳng là để tiêu , gì mà đau lòng, vứt , đồ vật còn đây mà. Với , hôm nay chúng còn vớ món hời lớn, đống vải đều là hàng , chỉ bằng một nửa giá thị trường. Lúc về cắt lấy chỗ , chúng thể bán như hàng mới tinh thị trường.”

 

Đang chuyện, Lưu Thúy Vân cũng từ biệt chủ nhiệm Đàm, từ cửa Bách hóa đại lâu .

 

Kiều Giang Tâm vội vàng tiến lên : “Cô ơi, hôm nay thật sự cảm ơn cô. Nợ cô ân tình lớn thế , còn phiền cô chạy một chuyến. Cô xem, bây giờ cũng còn sớm, chúng cùng đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa?”

 

Tần Tuyết phản ứng , cũng vội vàng : “ đúng đúng, chị Lưu, chúng còn qua lâu dài, cùng ăn một bữa cơm. Chị giúp bọn em việc lớn như , hãy để bọn em tỏ chút lòng thành. Chị đừng từ chối đấy.”

 

Vừa lúc lấy hàng, bà hỏi Lưu Thúy Vân. Lưu Thúy Vân lớn hơn bà ba tháng, cho nên Tần Tuyết luôn miệng gọi “chị” cho thêm phần thiết.

 

Lưu Thúy Vân thấy nhà họ Kiều nhiệt tình như , cũng giống như cho lệ, liền : “Được , lúc phía là tiệm cơm quốc doanh. Sáng nay nhà ầm ĩ một trận, còn ăn sáng . Lát nữa gọi món, các đừng đau lòng đấy.”

 

Tần Tuyết : “Ha ha ha, chị cứ gọi thoải mái. Nói thật, đây là đầu tiên lên thành phố, món gì ngon, quy tắc gì, cũng hiểu. Chị Lưu đây là từng trải, lát nữa lỡ , chị nhớ nhắc với, kẻo nhà quê lên tỉnh trò cho ...”

 

 

Loading...