Hôn Nhân Ngọt Ngào Thập Niên 80, Chồng Cũ Hối Hận Cũng Muộn Rồi. - Chương 117: Mai mối giao tiếp
Cập nhật lúc: 2025-11-07 07:52:45
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời tiết dần dần lạnh xuống . Buổi tối hôm ngày Kiều Giang Tâm lên huyện lấy chìa khóa, trong nhà chia lãi một .
Bởi vì mới qua mấy ngày, vẫn còn kha khá hàng bán hết, tiền mặt mới hơn bảy trăm. Trừ năm trăm đồng tiền lấy hàng, vợ chồng Kiều Hữu Tài và vợ chồng Kiều Hữu Phúc đều chia hơn một trăm đồng.
Chẳng đáng bao nhiêu.
Thời tiết lạnh xuống, đặc biệt là lúc nửa đêm, lạnh đến run . Mà cả nhà họ Kiều, thậm chí lấy một cái áo bông nào hồn.
Trước đây sống tay Lôi Hồng Hoa, quần áo rách mà Kiều Kiến Quốc và Kiều Kiến Hoa thèm mặc, cũng chắc đến lượt Kiều Hữu Phúc và Kiều Hữu Tài. Hai cái áo bông rách của hai em, thẳng là đồ của Cái Bang cũng quá đáng. Rách nát thì thôi, bên trong lớp vải mỏng dính còn thứ bông vàng cứng, giữ ấm chút nào.
Nghề nghiệp trong nhà là công việc khắp hang cùng ngõ hẻm, dãi nắng dầm mưa, còn đối mặt với đủ loại khách hàng.
Cho nên Kiều Giang Tâm dứt khoát chia lãi , đưa vợ chồng bác cả và ba cùng lên thành phố.
Thứ nhất là nàng lúc nhận nhà.
Thứ hai là đưa mua sắm bông và vải vóc, nhanh chóng may quần áo mùa đông và chăn mền.
Thứ ba cũng là nhân tiện đưa gặp Lưu Thúy Vân, lấy hàng về , trời sẽ lạnh hơn, chạy lên thành phố cũng sẽ vất vả hơn bây giờ.
Bên phía Lưu Thúy Vân giao cho nhà xong, nàng sẽ quản nữa. Không bao lâu nữa, thông báo di dời của bệnh viện Y học cổ truyền và bệnh viện Nhân dân sẽ đưa , sang năm khu phía Bắc sẽ náo nhiệt lên, tinh lực của nàng đặt ở bên cái sân lớn , nhanh chóng cải tạo, sửa chữa căn nhà.
Sáng sớm trời còn tờ mờ sáng, cả nhà xuất phát.
Lúc đến thành phố gần 8 giờ 40. Kiều Giang Tâm đưa đến ngõ 17 phố Điền Ma ở khu Đông thành để tìm Lưu Thúy Vân .
“Bác cả, đến ngã rẽ đường phía đợi con, con gọi .” Kiều Giang Tâm chỉ về phía ngã rẽ, dặn dò xong mấy , tự ngõ 17.
Còn đến cửa nhà Lưu Thúy Vân, liền thấy một đàn ông mặt đầy sợ hãi ôm đầu chạy ngoài. Phía , một vật gì đó màu nâu “vèo” một tiếng bay .
“Đông!!!”
Một cái gáo múc bằng gỗ sượt qua da đầu đàn ông, đập tường.
Người đàn ông sợ đến lảo đảo, mặt mày hoảng hốt vặn vẹo, co giò chạy bán sống bán c.h.ế.t ngoài.
Mãi đến khi trong ngõ truyền tiếng c.h.ử.i rủa sang sảng của Lưu Thúy Vân, Kiều Giang Tâm mới nhớ , đàn ông chạy trốn , chẳng là chồng của cô Lưu ?
“Đồ vô dụng bất tài, còn dám về đây... Ủa, cô bé, là cháu ?”
Lưu Thúy Vân c.h.ử.i rủa xong nhặt gáo, tới liền đụng mặt Kiều Giang Tâm.
Kiều Giang Tâm hổ: “Cô ơi, cuộc sống của cô đúng là nhiều màu sắc thật.”
Lưu Thúy Vân hề để ý đến lời trêu chọc của Kiều Giang Tâm, ngược kinh ngạc : “Hàng bán nhanh hết ?”
Kiều Giang Tâm : “Chưa ạ, . Chẳng trời lạnh , cháu đưa nhà lên thành phố mua ít đồ, tiện thể lấy hàng về luôn. Với , hàng của cô đều là hàng hiếm, căn bản lo bán, bọn cháu sợ tồn hàng, hì hì ~”
Lưu Thúy Vân múa may cái gáo trong tay: “Có một lát ?”
Kiều Giang Tâm : “Ngồi thì thôi ạ, còn việc khác nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-ngot-ngao-thap-nien-80-chong-cu-hoi-han-cung-muon-roi/chuong-117-mai-moi-giao-tiep.html.]
“Vậy cháu đợi cô một lát.” Lưu Thúy Vân xong liền cầm gáo gỗ nhà.
Không bao lâu, bà vác một cái bao, tay cầm chìa khóa : “Đi thôi.”
“Mấy hôm cháu đưa nhà đến ? Đổi ý ?”
Kiều Giang Tâm theo bà: “Cháu bảo họ ở ngã rẽ phía đợi , tất cả cùng kéo đến đây thì lộ liễu quá.”
Tần Tuyết xa xa thấy Kiều Giang Tâm dẫn một phụ nữ vạm vỡ tới, trong lòng cũng hiểu rõ, đây hẳn là đầu mối cung cấp hàng.
Kiều Giang Tâm giới thiệu với Lưu Thúy Vân: “Cô ơi, đây là ba cháu, bác cả cháu, và đây là bác dâu cháu.” “Đây là đồng chí Lưu Thúy Vân.”
Tần Tuyết là điều nhất, luôn miệng gọi “chị”: “Chị ơi, thật là duyên quá. Trước đây Giang Tâm nhắc mấy , chị chiếu cố nó, em sớm gặp chị . Sau mong chị chiếu cố nhiều hơn. , tóc của chị thời thượng thật đấy, y như minh tinh điện ảnh.”
Lưu Thúy Vân lập tức vui vẻ, đưa tay vuốt mái tóc quăn ngắn của , đắc ý : “Đẹp đúng ? Ai cũng đó. Ngồi cả một buổi chiều, m.ô.n.g tê rần luôn, đắt lắm. Hì hì ~ Cô mà thích, kiếm tiền, dắt cô , cô cũng một cái, ha ha ha ~”
Kiều Giang Tâm gọi theo Lưu Thúy Vân, còn hỏi: “Cô ơi, bọn cháu lên thành phố, ngoài việc nhập hàng còn mua ít vải vóc với bông. Không chỗ cô ? Nếu thì bọn cháu tìm chỗ khác nữa, lấy trực tiếp chỗ cô luôn.”
Lưu Thúy Vân lắc đầu: “Vải vóc với bông hàng rẻ tiền, đều là hàng bán chạy nhất, tay .”
“Tuy nhiên,” Lưu Thúy Vân chuyển giọng, “ bạn ở Bách hóa đại lâu, thể đưa các cô hỏi thử.”
Kiều Giang Tâm mừng rỡ, một tay ôm lấy cánh tay Lưu Thúy Lan: “Cô ơi, cô quá, nết, còn giúp đỡ . Mắt thấy sắp đông , cái thứ bông đó khó tìm lắm. Trước đây ở trấn cháu cũng hỏi , . Mặc kệ mua , chỉ riêng tấm lòng của cô, cháu cũng ghi nhớ công ơn lớn .”
Kiều Giang Tâm tung một tràng “lời ý ”, thổi cho Lưu Thúy Lan sướng rơn: “Ai da, chuyện nhỏ mà, nghiêm trọng đến thế. Hì hì, cháu yên tâm, chỉ cần Bách hóa đại lâu , nhất định sẽ giúp cháu mua .”
Tần Tuyết cũng là thời cơ, miệng cũng ngọt, một hồi lấy hàng xong, trở nên thiết với Lưu Thúy Vân.
Lần nhà họ Kiều tự mang theo bao tải và đòn gánh đến. Sau khi đóng hàng và thanh toán xong, Lưu Thúy Vân trực tiếp dẫn đến Bách hóa đại lâu tìm .
Anh em Kiều Hữu Phúc đợi bên ngoài, Kiều Giang Tâm và Tần Tuyết theo Lưu Thúy Vân Bách hóa đại lâu.
Vào Bách hóa đại lâu, Lưu Thúy Vân dẫn hai về phía tòa nhà văn phòng phía . Bà bảo hai đợi ở cửa văn phòng, còn thì .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Trong phòng truyền tiếng chuyện nhỏ. Kiều Giang Tâm và Tần Tuyết đợi một lúc lâu, liền thấy Lưu Thúy Vân dẫn một phụ nữ tóc ngắn bốn mươi tuổi .
“Đây là chủ nhiệm Đàm.” Bà giới thiệu với Kiều Giang Tâm và Tần Tuyết.
Kiều Giang Tâm và Tần Tuyết vội vàng chào hỏi: “Chào chủ nhiệm Đàm ạ.”
Chủ nhiệm Đàm nở một nụ ôn hòa với hai : “ Thúy Vân . Bạn của Thúy Vân cũng là bạn của . Vải vóc thì, lúc trong kho của chúng mấy cây hàng . Nói là hàng , nhưng thực cũng chỉ là vấn đề nhỏ về màu nhuộm.
cũng thẳng với các cô, thứ lo đầu , giá cả chỉ bằng một phần ba hàng đạt chuẩn, nội bộ chúng đều thể tiêu thụ hết. bán cho quen còn cái tình.
Hôm nay nể tình Thúy Vân, cũng thể công. Nếu các cô ưng, sẽ tính bằng một nửa giá hàng đạt chuẩn, hơn nữa xuất hóa đơn. Thanh toán xong tiền hàng, đồ vật chuyển khỏi đây , sẽ chịu trách nhiệm.”
Kiều Giang Tâm hiểu, ý của chủ nhiệm Đàm là, bà lấy một phần tiền. Đồ vật chuyển , bất kể là vấn đề giá cả vấn đề hàng hóa, nếu bất kỳ vấn đề gì, đối phương đều phủ nhận, coi như quen , vụ mua bán .
Tần Tuyết vẫn còn chút nghi hoặc, bà đầu Kiều Giang Tâm.
Kiều Giang Tâm thấy Lưu Thúy Vân hiệu cho , lập tức gật đầu: “Được ạ. bọn cháu xem hàng . Hàng hóa thành vấn đề, thì thứ khác đều theo ý của chủ nhiệm Đàm.”