Từ nhỏ cô chơi với đám con trai, ít bạn trong đó nảy sinh tình cảm với cô, và cô cũng từng suy nghĩ như . Cô chậm trong việc nhận tình cảm nam nữ.
Chính vì mà năm cấp ba, khi gặp Mục Thời Xuyên, cô bối rối, hoảng sợ thôi, nhưng m.ô.n.g lung mà đem lòng yêu .
Tiêu Cảnh Minh lặng lẽ đỉnh đầu cô, làn gió đêm dịu dàng ấm áp thổi bay những sợi tóc rủ xuống bên tai cô, dòng qua ở góc phố.
Rất lâu , mới mở miệng : “Tỉnh Ngôn, hôm nay Mục Thời Xuyên đến tìm chuyện.”
Lục Tỉnh Ngôn ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe đặc biệt giống với đôi mắt lanh lợi của đứa trẻ bên cạnh cô.
Lục Tỉnh Ngôn im lặng một lát, nhẹ giọng : “Anh … chúng ly hôn , nếu gì với , xin đừng bận tâm.”
Tiêu Cảnh Minh dựa thành cầu, hàng rào trụ đá mài nhẵn sờ trơn láng như ngọc. “Anh gì.”
Lục Tỉnh Ngôn đầu, khuôn mặt ánh đèn lộng lẫy buổi đêm, chờ đợi câu hỏi tiếp theo.
Tiêu Cảnh Minh chỉ đó ngắm cảnh sông, dường như cũng chỉ cùng cô đây ngắm cảnh sông, những lời chỉ là tán gẫu mà thôi.
Lục Tỉnh Ngôn chống tay lên hàng rào, đầu : “Anh gì hỏi ?”
Tiêu Cảnh Minh đầu , đôi mắt sâu như nước, mang theo vẻ ôn hòa và bao dung: “ nên hỏi cô điều gì đây?”
Lục Tỉnh Ngôn nghẹn lời, chớp chớp mắt, rũ mi: “Hỏi tại ly hôn với , là hôn nhân thương nghiệp , tình cảm với thế nào, hỏi chúng …”
Lục Tỉnh Ngôn chống tay lên đầu, chút phiền não, dường như say mê trong bầu khí thoải mái dịu dàng như : “Họ đều hỏi như , gần đây nhiều đều hỏi như .”
“Tỉnh Ngôn—” Đây là đầu tiên Tiêu Cảnh Minh cắt lời Lục Tỉnh Ngôn, khẽ : “ như .”
Bàn tay gân guốc của đàn ông đặt trụ đá, ánh mắt cô chân thành mà sâu sắc: “Tỉnh Ngôn, tò mò về quá khứ của cô, chỉ những gì cô sẵn lòng kể cho . đến tham gia buổi xem mắt của cô, chỉ vì cô là Lục Tỉnh Ngôn mà thôi.”
Trong ánh mắt sững sờ của Lục Tỉnh Ngôn, nhàn nhạt : “Không vì bố cô là ai, chức vụ của cô là gì, cô quá khứ như thế nào, chỉ đơn giản vì cô là chính cô.”
Anh một cách bình tĩnh như , nhưng khiến Lục Tỉnh Ngôn im lặng, nên đáp lời thế nào.
Rất lâu , những con sóng mặt sông khuấy động lên từng vòng, từng vòng vân nước.
Lục Tỉnh Ngôn , những vân nước cuồn cuộn, cô cúi đầu, lên tiếng: “Xin , thừa nhận đây …”
Tiêu Cảnh Minh cũng cô, dường như tăng thêm cảm giác tội của cô: “Không cần xin , Tỉnh Ngôn, lẽ cô đề phòng , hoặc những suy đoán về , những điều bình thường, cô cũng nên những suy nghĩ và cảm xúc đó…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-khan-cap/chuong-88.html.]
Trong mắt mang theo một chút thoải mái và trêu đùa: “Nếu thì cũng xem mắt đến giờ mà vẫn chẳng gì.”
“…”
Đã chuyện thì cứ chuyện , còn vạch áo cho xem lưng thế.
Lục Tỉnh Ngôn bĩu môi, lòng nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô đầu , thấy bán hàng rong đạp xe đạp ngang qua lề đường, ánh mắt dõi theo ông.
Tiêu Cảnh Minh men theo ánh mắt của cô, khi thấy ông lão đạp xe gắng sức lên dốc thì chút bật , hỏi: “Muốn ăn ?”
Lục Tỉnh Ngôn ngẩng đôi mắt lấp lánh lên, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Năm phút , ông lão dừng xe ở ngã ba dốc, đầu xe kẹt, ông dừng múc kem cho Lục Tỉnh Ngôn.
Đó là loại kem hỗn hợp thường bán ở cổng trường tiểu học, múc một thìa xuống sẽ thấy đủ màu sắc.
Ông lão múc mắng Lục Tỉnh Ngôn: “Con bé ! Đuổi theo xe của gì! Không sợ rớt giày !”
Lục Tỉnh Ngôn vươn tay nhận lấy chiếc kem ốc quế hai viên đầy màu sắc sặc sỡ, nhấp một ngụm kem cả kem tươi, vui vẻ nheo mắt , lấy điện thoại quét mã QR cho ông chú.
Động tác của Tiêu Cảnh Minh nhanh hơn một chút, mặc bộ vest thẳng thớm, cử chỉ thanh lịch, nhưng cạnh chiếc xe ba bánh của ông lão, lấy điện thoại quét mã QR mua một cây kem ốc quế ba tệ, dáng vẻ đó chút buồn .
Lục Tỉnh Ngôn cắn một miếng kem ốc quế, tay cầm điện thoại, chọc chọc Tiêu Cảnh Minh: “Anh ăn ? Đừng khách sáo, mời .”
Tiêu Cảnh Minh vốn định cất điện thoại và bước , nhưng động tác của khựng . Anh lặng lẽ Lục Tỉnh Ngôn hai giây, hiểu rõ sự vui sướng phần đáng yêu của cô khi thấy khác gặp nạn, trầm giọng .
Carrot Và Tịch Dương
“Được.”
“…”
Quá kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Khi Lục Tỉnh Ngôn đường về khách sạn hóng gió đêm, cô lén lút liếc đàn ông khí chất sang trọng ngời ngời bên cạnh.
Người đàn ông với bộ vest thể mua một chiếc xe đang nhấp từng ngụm nhỏ cây kem ốc quế hai viên mà cô mua cho với giá ba tệ.
Lục Tỉnh Ngôn thu ánh mắt, tiếp tục cắn kem ốc quế, lúc mới thấy giọng Tiêu Cảnh Minh: “Không nữa ?”
Lục Tỉnh Ngôn lắc đầu: “Không nữa, nữa.”